Hoàng Đô của Đường triều.
- Đây chính là Hoàng Đô của Đường triều à? Thật sự rất nhộn nhịp.
Huân Y hơi cảm thán nói.
- Đường Quốc không phải quốc gia mạnh nhất trong Lục Đại Vương Triều, nhưng chắc chắn là đất nước giàu có nhất, Hoàng Đế Đường quốc Đường Phong Vũ chính là minh quân cả một đời.
Diệp Phàm nghe vậy thì cười nói.
- Đi thôi, chúng ta đến nơi dừng chân của Thiên Phủ trước, còn cách một khoảng thời gian nữa mới đến lúc chiêu sinh, sắp xếp xong mọi chuyện thì chúng ta sẽ ra ngoài dạo chơi.
- Được đó!
Huân Y vui vẻ nói.
Mọi người nhanh chóng đến nơi dừng chân của Thiên Phủ, sau khi đơn giản sắp xếp một chút, vị quan truyền lệnh của Đường Quốc liền xuất hiện.
- Xin chào các vị, xin hỏi trưởng lão Thiên Phủ đang ở đâu vậy?
- Ngươi tìm hắn làm gì?
Diệp Tàn nghi ngờ hỏi.
- Nghe nói trưởng lão chiêu sinh của Thiên Phủ đã đến, vì vậy bệ hạ đã bày một bàn tiệc ở Bách Hương điện vào đêm nay, mời trưởng lão và các đệ tử của Thiên Phủ giờ Dậu đêm nay trình diện, đây là thiệp mời.
- Đại ca của ta đang tắm rửa trong phòng, cứ giao cho ta, buổi tối chúng ta sẽ đến đúng giờ, đa tạ ý tốt của Đường Hoàng.
- Được, vậy tại hạ cáo từ.
- Ngươi đi thong thả!
…
Lặn lội suốt một đường nên có thể tắm rửa thật sự rất dễ chịu, hơn nữa còn có Mộng Vũ đứng bên cạnh xoa bóp, Diệp Phàm thật sự rất hưởng thụ, đoạn hội thoại của Diệp Tàn và sứ giả của Đường Quốc lọt vào tai hắn không sót một chữ, vị Hoàng Đế có thể quản lý Đường Quốc một cách trật tự rõ ràng như vậy, về phương diện đối nhân xử thế chắc chắn sẽ không tệ.
- Mang quần áo của ta đến đây.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.
Mộng Vũ nghe vậy thì đi đến một nơi, cầm lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong hộc tủ bên cạnh hồ tắm, sau đó đỏ mặt đứng một bên.
- Ngươi ra ngoài trước đi, ta có thể tự mặc được.
- Mặc quần áo cho ngài là việc nô tỳ phải làm.
- Không sao, ta không quen, ngươi ra ngoài trước đi.
Mộng Vũ nghe vậy mới duyên dáng hành lễ, sau đó đi ra ngoài, Diệp Phàm mới đứng lên khỏi hồ tắm, có Mộng Vũ xoa bóp thật sự rất thoải mái, nhưng bắt buộc phải mặc đồ lót ngâm trong bồn tắm, có hơi không hoàn hảo.
Đổi sang một bộ y phục sạch sẽ khác, Diệp Phàm mở cửa đi ra, Mộng Vũ ngoan ngoãn đứng bên ngoài cửa, đợi Diệp Phàm ra ngoài thì đi theo sau lưng hắn, Diệp Tàn, Diệp Quỷ và Huân Y đang ngồi trên ghế đá trong tiểu viện, Đại Đế trực tiếp nằm trên mặt bàn ngủ say sưa.
Thân thể mập mạp nằm thành một cục tròn vo, tăng thêm tính hài hước.
- Đi thôi, vất vả lắm mới đến Đường Quốc một chuyến, dù sao cũng nên dạo chơi.
Năm người hướng đến đường lớn trong Hoàng Đô, trên đường đi, Huân Y cực kỳ vui vẻ, từ nhỏ nàng đã lớn lên trong sân nhỏ Lý gia, sau khi bị gia tộc vứt bỏ thì luôn sống trong Thiên Phủ, một mình nàng không đủ thực lực, tính cách nhát gan, không dám trao đổi với bất kỳ ai, bình thường chưa từng dạo chơi ngoài đường lớn náo nhiệt như thế này.
Mộng Vũ đỡ hơn một chút, nàng lẳng lặng đi theo sau lưng Diệp Phàm, hơi hâm mộ nhìn Huân Y, nàng cũng nhìn thấy rất nhiều đồ vật thú vị, cũng muốn đến gần ngắm nghía, nhưng nàng không dám, bởi vì nàng chính là tỳ nữ của Diệp Phàm, nàng không có tự do làm những điều này.
- Ngươi đi chơi với Huân Y đi, không cần lúc nào cũng đi theo ta, ta đã nói rồi, làm tỳ nữ của ta không có nhiều quy tắc như vậy.
Diệp Phàm nhìn thấy dáng vẻ của Mộng Vũ, khát vọng trong mắt nàng cực kỳ rõ ràng, hắn tất nhiên hiểu được suy nghĩ của Mộng Vũ, vì vậy cất tiếng nói.
Mộng Vũ lập tức lộ ra vẻ vui mừng:
- Đa tạ công tử.
Sau đó vui vẻ đi về phía Huân Y, hai người đều có khí chất và dung mạo xuất sắc, ngay lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của các nam nhân trên đường.
- Thật xinh đẹp, hai người này là Thiên Tiên hạ phàm à?
- Ta cảm thấy ngay cả Linh công chúa cũng không xinh đẹp bằng hai người bọn họ.
- Lão già này sống được mấy chục năm, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Thiên Tiên đến bậc này.
Ba người Diệp Phàm thong thả đi theo phía sau, vẻ mặt Diệp Quỷ mang theo dáng vẻ lạnh nhạt, hiển nhiên không cảm thấy hứng thú với việc dạo phố này, Diệp Tàn nhìn đông nhìn tây, xem xem có thể mua vài món đồ mang về tặng cho Vệ Linh hay không.
Diệp Phàm nhoẻn miệng cười nhìn Huân Y, trong đôi mắt mang theo dịu dàng, hoạt động dạo phố như thế này, hắn thật ra cũng không quan tâm, chỉ là đi cùng với Huân Y mà thôi.
Lúc mấy người đang dạo chơi lung tung, đột nhiên vang lên vài tiếng vó ngựa liên tiếp, toàn bộ đường phố bắt đầu rối loạn, sau đó, một con linh xà khổng lồ lấy một tốc độ đáng sợ phóng nhanh về phía này, trên đường đi trực tiếp hất bay khá nhiều bách tính không kịp né tránh, hoặc trực tiếp bị linh xà há miệng nuốt trọn.
Phía sau lưng linh xà còn có một đám người cưỡi Thiên Linh Mã nhanh chóng đuổi theo, tốc độ của linh xà cực kỳ nhanh, chớp mắt đã đến bên người Huân Y và Mộng Vũ.
- Linh thú tam phẩm Thôn Vân Mãng!!
Diệp Phàm kinh ngạc hô lên một tiếng, trên trán lập tức xuất hiện một đường vân màu vàng, tu vi của bản thân tăng vọt, sau đó khụy chân xuống lấy đà phóng đến, tốc độ nhanh nhất của thích khách, Thiểm Không Đột Tiến.
Thôn Vân Mãng trực tiếp há miệng ra, nhào về phía Huân Y và Mộng Vũ, tốc độ của Diệp Phàm còn nhanh hơn, ngay lập tức chặn ngang trước mặt hai nàng, tay phải nắm lấy răng nanh của Thôn Vân Mãng, hung hăng kéo xuống.
Miệng của Thôn Vân Mãng bị sức mạnh khủng bố của hắn cưỡng ép khép lại, ngay sau đó, âm thanh long khiếu truyền đến, một quyền hung ác nện vào đầu Thôn Vân Mãng.
Ầm!
Sức mạnh vô cùng kinh khủng truyền thẳng lên người Thôn Vân Mãng, toàn bộ cơ thể của con trăn khổng lồ vậy mà lại cứng đờ ngã xuống, ngay sau đó, tất cả nguyên lực của nó lập tức biến mất, hơi thở sinh mệnh đã ngừng lại.
Cộp cộp cộp!
Mấy tiếng vó ngựa liên tiếp vang lên, sau đó, một nữ tử cực kỳ xinh đẹp từ trên lưng Thiên Linh Mã nhảy xuống, hai mắt nhìn thẳng Thôn Vân Mãng.
- Tiểu Vân, Tiểu Vân, ngươi sao rồi?
Nữ tử vội vã đến bên người Thôn Vân Mãng, đưa tay phải sờ vào, rồi lộ ra một tia sát ý lạnh lẽo nhìn Diệp Phàm:
- Ngươi giết nó!
Diệp Phàm nghe vậy lập tức nhướng mày, hờ hững nói:
- Không giết nó, chẳng lẽ để nó ăn ta sao?
- Ngươi giết linh sủng của ta, ta muốn ngươi phải đền mạng! Người đâu.
Nữ tử căn bản không định nói chuyện với Diệp Phàm, trực tiếp cất cao giọng nói.
Không ít thị vệ sau lưng nàng ta bao vây Diệp Phàm, trong đó có hai người có tu vi Cương Thể cảnh tam trọng.
- Muốn ta đền mạng? Chỉ bằng những thủ hạ này của ngươi?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lạnh giọng lên tiếng, đồng thời, một nam nhân cưỡi ngưa song song với nữ tử lập tức nhảy xuống, hô lên:
- Chờ đã!
- Trang phục của các người… Các ngươi là đệ tử của Thiên Phủ?
Nam tử kia ngăn cản thiếu nữ đang nổi giận đùng đùng, nghiêm trọng hỏi.
- Phải, chúng ta chính là đệ tử của Thiên Phủ.
Diệp Phàm gật đầu đáp.
- Đệ tử của Thiên Phủ thì sao? Đệ tử Thiên Phủ thì có thể giết chết Tiểu Vân của ta à? Ta nói cho các ngươi biết, đừng nói là đệ tử của Thiên Phủ, cho dù là đệ tử của Thánh Phủ, hôm nay ta cũng phải giết.
Nữ tử nghe vậy thì quát.
- Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta, nam nhân thì giết, nữ nhân thì các ngươi chơi đã rồi hẵn giết.
Vẻ mặt nữ tử cực kỳ phẫn nộ, dáng vẻ ngang ngược càn rỡ, giống như Đường Quốc chính là nhà của cô ta, căn bản không quan tâm thân phận của mấy người Diệp Phàm.