- Ngay cả ngươi cũng không biết tác dụng của tế đàn và tảng đá này sao?
Tiêu Sênh Vũ hơi tò mò hỏi.
- Ta cũng không phải thần tiên, chuyện gì xảy ra cũng biết, tạm thời ta chưa giải thích được bí mật của nơi này, nhưng ta đoán nơi này rất có thể là một phong ấn, nhưng phong ấn cái gì thì ta không biết.
Diệp Phàm lắc đầu, ánh mắt lơ đễnh quan sát tượng đá và tế đàn, ngay sau đó nhảy lên một cái, chân đạp lên tượng đá chạy như bay, đến vị trí lúc trước của Thiên Ma Tử, sau đó hắn liếc nhìn toàn cảnh của tế đàn.
Khi chiến đấu với Thiên Ma Tử lúc trước, hắn không để ý lắm, bây giờ cẩn thận quan sát mới phát hiện toàn bộ tế đàn này rất giống một loại ký hiệu thần văn đặc thù, loại ký hiệu này hơi giống với đường vân màu đen xuất hiện trên cổ của Thiên Ma Tử lúc ngưng tụ nguyên lực.
Hơn nữa, lúc chiến đấu với Thiên Ma Tử, nguyên lực của hắn ta thật sự là thuộc tính ám, nhưng cũng có hơi khác, bên trong loại thuộc tính này có nhiều sự khát máu điên cuồng, sự lạnh lùng không có nhân tính hơn một chút.
Cuối cùng Thiên Ma Tử có thân phận gì? Thiên Vũ Đại Lục có rất nhiều chủng tộc đặc thù, thậm chí có không ít người có vẻ ngoài khác xa người bình thường, nhưng Thiên Ma Tử mang đến cho Diệp Phàm một cảm giác rất kỳ lạ, một loại cảm giác như người không thuộc về thế giới này, đúng vậy, chính là loại cảm giác bài xích sinh mạng.
Khắc ghi loại thần văn này vào lòng, Diệp Phàm cắt đứt suy nghĩ lung tung trong đầu, tạm thời hắn không có cách nào để giải quyết những vấn đề này, thực lực của hắn vẫn quá yếu ớt, nhưng hắn có một cảm giác rõ ràng, dựa theo sự ảnh hưởng đến hướng đi của thế giới này với hắn, Thiên Vũ Đại Lục chắc chắn sẽ xuất hiện một ít biến hóa không thể tưởng tượng được.
Trở lại bên dưới, mang theo mấy người Diệp Tàn rời khỏi nghĩa địa Bạch Cốt, tiến vào nơi này rất khó khăn, nhưng ra ngoài lại cực kỳ đơn giản, mọi người nhanh chóng trở lại con đường cần thiết để trở về Thiên Phủ, mấy người Diệp Tàn đã lấy được nội đan của hung thú tam phẩm, cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó, cần phải quét sạch khối u ác tính.
- Tại sao chúng ta không trở lại nơi nhận nhiệm vụ của Thiên Phủ, tính toán thời gian thì cũng nên kết thúc lịch luyện rồi.
Tiêu Sênh Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi.
- Giết người!
- Giết người?
- Đúng vậy, cứ kiên nhẫn chờ đi.
Diệp Phàm không giải thích gì nhiều, chỉ dựa vào tàng cây, hơi híp mắt lại, Mộng Vũ đứng sau lưng hắn, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút thưởng thức và si mê mờ ảo cùng với ngượng ngùng tràn ngập.
Dương Nhược Huyên bình tĩnh đứng một bên, mặc dù Dương Thương không nói rõ cho nàng biết nhiều về chuyện này, nhưng nàng biết rõ chuyện này chắc chắn có liên quan đến Dương Thương.
Vèo vèo vèo!
Một đội ngũ Thiên Phủ trở lại, sau khi nhìn thấy Diệp Phàm thì chắp tay thi lễ, sau đó cũng không về ngay mà trực tiếp đứng sau lưng mấy người Diệp Phàm, hiển nhiên tò mò lý do tại sao bọn họ lại đứng ở đây.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh, nơi đây đã có gần bốn trăm người, đến khi một đội ngũ bay đến, trong đội ngũ này tính cả đệ tử ngũ tinh dẫn đầu thì chỉ có sáu người, tương đương với việc đã chết năm người.
Tổn thất này cũng không thể nói là không lớn, nhưng bên trong bốn trăm người đứng ở đây, cũng có một vài đội ngũ còn nghiêm trọng hơn bọn họ.
Sắc mặt của những người này đều mang theo bụi bặm, nhìn thấy mấy người Diệp Phàm tụ tập lại thì vô cùng khéo léo tiến về nơi đó, nhưng Diệp Phàm luôn hưởng thụ sự phục vụ của Mộng Vũ đột nhiên mở mắt ra, phi thân một cái, chặn trước mặt sáu người họ.
- Tại sao các ngươi lại thiếu nhiều đệ tử như vậy?
Diệp Phàm lơ đễnh hỏi.
- Vì… vì gặp thú triều.
Đệ tử nhất tinh đứng trước hơi sợ hãi nhìn lại đệ tử ngũ tinh dẫn đội một cái, sau đó cúi đầu nói.
Diệp Phàm nghe vậy thì nở một nụ cười gằn, lạnh nhạt nói:
- Thú triều? Theo ta được biết, tất cả địa phương lịch luyện của chúng ta đều không xuất hiện thú triều, chẳng lẽ các ngươi tiến sâu vào trong Thiên Thú Sơn Mạch?
- Diệp Phàm, ngươi quản lý được chuyện bọn ta đi đâu làm gì à? Đúng là ngươi đã kiếm mặt mũi về cho Thiên Phủ, nhưng ngươi nên chú ý thân phận của mình hơn đi, ngươi chỉ là một đệ tử nhất tinh bình thường, không có tư cách hỏi tình huống lịch luyện của đệ tử khác.
Đệ tử ngũ tinh dẫn đầu giám sát Trầm Hoành cao giọng nói, quan hệ giữa Diệp Phàm và Trầm gia từ trước đến nay chưa từng hài hòa, cái chết của Trầm Hạo Vân đối với bọn họ vẫn là nỗi đau không cách nào xóa đi được, chỉ là hiện tại Diệp Phàm rất được Dương Thương xem trọng, cũng không biết thái độ của các Thái Thượng trưởng lão với Diệp Phàm là gì, nếu Trầm gia muốn báo thù, có lòng nhưng thiếu lực.
Nhưng đệ tử của Trầm gia chắc chắn sẽ không thân thiện với Diệp Phàm.
- Vậy à!
Diệp Phàm hờ hững nói, sau đó nện xuống một quyền, âm thanh của long khiếu ngay lập tức vang lên, Trầm Hoành căn bản chưa kịp phản ứng, đan điền đã trực tiếp bị đánh nát, cả người bay lên rồi rơi xuống mặt đất, máu tươi tràn ra khỏi miệng, trong đôi mắt tràn ngập kinh hoàng sợ hãi.
- Diệp Phàm, ngươi đang làm gì vậy?
Tiêu Sênh Vũ quát to, chặn trước mặt Diệp Phàm, nàng là người của Tiêu gia, quan hệ giữa Tiêu gia và Trầm gia không tệ, Trầm Hoành còn là bạn chơi từ bé của nàng, quan hệ rất tốt, Diệp Phàm không phân biệt phải trái trực tiếp ra tay, hiển nhiên khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
Đỡ lấy Trầm Hoành, trong mắt Tiêu Sênh Vũ tràn ngập tức giận nhìn Diệp Phàm, tất cả mọi người cũng cảm thấy hơi khó hiểu nhìn hắn, dù sao trực tiếp ra tay phá hủy đan điền của đệ tử ngũ tinh trước mặt tất cả mọi người, loại hành vi này có hơi phách lối quá đáng.
- Làm gì à? Hừ, Trầm Hoành, tham gia dẫn đội tân sinh lịch luyện ba lần, mỗi lần trong đội ngũ đều thiếu hết phân nửa, những người chết đi gần như chỉ có nữ đệ tử.
Diệp Phàm nói đến đây thì ném Ký Ức Thủy Tinh ra, bên trên ghi chép lại hình ảnh Trầm Hoành uy hiếp đệ tử nhất tinh như thế nào, làm nhục rồi giết chết nữ đệ tử ra sao, sau đó còn uy hiếp những đệ tử khác không cho phép nói chuyện này ra.
Ngay lập tức, phẫn nộ chậm rãi dâng lên trong lòng tất cả đệ tử, các đệ tử dùng đôi mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Trầm Hoành, ngay cả những đệ tử nhất tinh đứng phía sau Trầm Hoành cũng bộc phát sát ý đáng sợ, đến lúc này, những khuất nhục mà bọn họ vẫn luôn giấu trong lòng điên cuồng bùng nổ.
- Tiêu sư tỷ, bây giờ ngươi còn hỏi ta làm gì không?
Diệp Phàm thờ ơ hỏi.
- Chuyện gì vậy, Trầm Hoành, sao ngươi lại làm ra chuyện điên rồ này chứ?
Tiêu Sanh Vũ không dám tin nói, lần ra ngoài này, nàng thật sự đã thay đổi thế giới quan của mình, mặc dù nàng vẫn luôn biết lòng người hiểm ác, nhưng đối với các đệ tử đồng môn, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bẩn thỉu như thế này sẽ xuất hiện.
Thiên Vân trong tay biến thành Thập Tự Tiêu, sau đó Diệp Phàm tiện tay ném Thập Tự Tiêu xuống, Thập Tự Tiêu bay lượn trên không trung.
- Tiêu tỷ, cứu ta với!
Trầm Hoành hoảng sợ thốt lên, Tiêu Sanh Vũ nhất thời sững sờ, Tiêu tỷ, tên gọi quen thuộc biết bao nhiêu, năm đó Trầm Hoành vẫn còn thò lò mũi xanh ngày ngày đi theo sau lưng nàng kêu một tiếng Tiêu tỷ.
Keng!
Trường kiếm của Tiêu Sênh Vũ ra khỏi vỏ, ngăn cản Hồi Toàn Phiêu của Diệp Phàm, nhẹ giọng nói:
- Diệp Phàm, ta không cho phép ngươi giết hắn, mặc kệ hắn phạm phải sai lầm gì đi chăng nữa, cũng phải do đội chấp pháp của học phủ xử lý, ngươi chỉ là một đệ tử nhất tinh bình thường sao có thể tự tiện giết người được.
- Tiêu sư tỷ, giữa chúng ta cũng có một ít giao tình, nên ngươi cũng phải hiểu tính cách của ta chứ, ta muốn giết người, ngươi không ngăn cản được, còn tư cách mà ngươi nói, tư cách này đủ chưa?
Tay phải Diệp Phàm khẽ phất một cái, một lệnh bài đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức, tất cả đệ tử đều trừng mắt, sau đó rối rít chắp tay nói:
- Diện kiến thiếu chủ phủ.
Thiếu chủ phủ?
Tiêu Sênh Vũ hơi ngây ngốc, sau đó vội vàng chắp tay hành lễ, thiếu chủ của Thiên Phủ được lựa chọn cực kỳ gắt gao, ví dụ như Ninh Hồng Trần kinh tài tuyệt diễm lúc trước cũng chỉ là một trong những ứng cử viên của chức vụ thiếu chủ phủ, mà Diệp Phàm cũng chỉ là một đệ tử nhất tinh đã trở thành thiếu chủ phủ, chuyện này…
Một cái Hồi Toàn Phiêu bị ném ra lần nữa, khóe miệng Tiêu Sanh Vũ hơi co rút nhưng không ra tay, Trầm Hoành phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng bi thảm, sau đó trực tiếp bị chém chết.