Vô Địch Thiên Đế

Chương 364: Nghĩa địa không có báu vật

Chương Trước Chương Tiếp

- Ha ha ha, thoát rồi!

Một đám người lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó, không ít người bay vụt lên.

Trước mặt Diệp Phàm ngay lập tức xuất hiện khoảng hơn mười người, trong đó có một phần tư là đệ tử của Thiên Phủ, khiến vẻ mặt của mấy người Tiêu Sênh Vũ biến đổi.

- Tạ ơn cứu mạng của thiếu hiệp, để báo đáp thiếu hiệp, ta quyết định sẽ cướp đoạt nhẫn trữ vật và nữ nhân của ngươi, cả con thú nhỏ này nữa, thiếu hiệp làm người tốt thì làm đến cùng, thành toàn cho ta đi, ha ha ha.

Vương Đại Trụ cười sang sảng nói, là người nhanh nhất, ngay lập tức bay đến gần Diệp Phàm.

Diệp Phàm thấy thế thì cười lạnh một tiếng, bay ngược ra sau, lập tức mở ra ba đạo Thần Hồn Phong Ấn, ngay sau đó, trường kiếm ra khỏi vỏ.

- Nếu ta có thể cứu ngươi, thì ta cũng có thể giết ngươi!

Vèo!

Kiếm khí nổ tung ngay lập tức, với một tốc độ vô cùng đáng sợ, sắc bén không ngăn cản nổi, Vương Đại Trụ căn bản không kịp phản ứng đã bị chém chết.

Cùng lúc đó, Thanh Trúc Thượng Nhân, cùng với các lính đánh thuê có tu vi tầm Cương Thể cảnh thất trọng, còn có một vài đệ tử ngũ tinh lục tinh của Thiên Phủ vây quanh Diệp Phàm, đạo lý hoài bích có tội rất đơn giản, mặc dù không biết trên người Diệp Phàm có bảo bối gì đáng giá hay không, chỉ với giá trị của con thú nhỏ đó cũng khiến những người ở đây tu hành cả đời không lo.

Còn lương tâm… Lương tâm thì đáng giá được bao nhiêu chứ?

Cái chết của Vương Đại Trụ hiển nhiên khiến cho tất cả mọi người hơi trở tay không kịp, dừng lại một thoáng, sau đó một giọng nói vang lên:

- Chỉ có ba canh giờ thôi, chắc chắn không khôi phục kịp, hắn chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi, giết hắn, ai giỏi thì người đó có bảo vật.

- Lên!

Mấy chục bóng người đồng thời ra tay, Diệp Phàm kéo Mộng Vũ ra sau lưng mình, sát ý lạnh lẽo tràn đầy trong đôi mắt, đối với hành vi của những người này, Diệp Phàm cũng không ngạc nhiên, hành tẩu trong giới tu hành lâu như vậy, hắn hiểu rõ giá trị của lương tri.

Đối phương muốn hắn chết, vậy hắn cũng muốn những người này chết, một suy luận rất đơn giản.

Bên trong võ kỹ Huyễn Kiếm Quyết Địa giai cao cấp ẩn giấu chiến kỹ Huyễn Chi Chân Thực.

Lấy Diệp Phàm làm trung tâm, hằng hà vô số kiếm ảnh rậm rạp che phủ tất cả xung quanh hắn, lực cắt sắc bén khiến những người đang bao vây tấn công cực kỳ chấn động, tốc độ của Diệp Phàm nhanh đến thế nào, sao có thể chém được kiếm ảnh dày đặc như vậy trong một thời gian ngắn.

Rầm rầm rầm!

Kiếm khí càn quét xé nát tất cả mọi thứ xung quanh, tất cả Võ tu bao vây Diệp Phàm ngay lập tức mất mạng dưới kiếm khí, nhất thời, với trung tâm là hắn, xung quanh chỉ còn lại thi thể khiếm khuyết chằng chịt và máu tươi đỏ bừng.

Gần hai ngàn người ngây ngốc đứng trong tế đàn, người có can đảm ra tay với Diệp Phàm cũng là cường giả trên Cương Thể cảnh ngũ trọng, nhưng từ lúc những kẻ này ra tay đến lúc Diệp Phàm diệt sạch bọn họ, không tốn quá năm hơi thở, lực sát thương thế này khiến cho người ta sợ hãi.

Diệp Phàm ngưng tụ Thần Hồn Phong Ấn một lần nữa, khí tức hồi phục lại, nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ, nhưng giờ phút này không còn ai dám ra tay.

Rất nhanh, mấy người Tiêu Sênh Vũ đã đến bên người Diệp Phàm, Tiêu Sênh Vũ vẫn không tin được nhìn những thi thể trên mặt đất, trong đó cũng có đệ tử của Thiên Phủ, nàng thật sự không thể tưởng tượng được, những người này đã ôm tâm tình thế nào khi ra tay với Diệp Phàm?

Diệp Phàm chính là ân nhân của tất cả mọi người, bọn họ sao có thể làm được loại hành động lấy oán trả ơn điên rồ này.

Ngay sau đó, trên mặt nàng tràn đầy áy náy, cũng may Diệp Phàm có thực lực đáng sợ chém giết được những kẻ này, nếu không Diệp Phàm mà bị giết, vậy nàng cũng là đồng lõa, có đôi khi, sự vô tri của bản thân thực sự sẽ hại người khác.

Diệp Phàm không trách Tiêu Sênh Vũ, cũng không phải hắn nghe thấy Tiêu Sênh Vũ mở miệng mới mở trận pháp ra, chỉ là khi đó đúng lúc hắn khôi phục được đa phần thực lực, bản thân cũng chuẩn bị mở trận pháp.

Nếu trạng thái của hắn vẫn tệ hại y như cũ, đừng nói ba canh giờ, ngay cả ba mươi canh giờ, mấy người này cũng y như nhau, ai nói gì cũng vô dụng, hắn cũng không nợ nần gì những người này, có cứu hay không còn phải xem tâm tình của hắn thế nào, nếu không phải mấy người Diệp Tàn cũng ở bên trong, Diệp Phàm căn bản lười quan tâm.

- Thật xin lỗi, Diệp Phàm, ta…

Sắc mặt của Tiêu Sênh Vũ hơi khó coi lên tiếng.

- Tiêu sư tỷ, tại sao phải nói xin lỗi, thực lực của nam tử áo đen kia cực kỳ mạnh, ngươi không phải đối thủ của hắn cũng rất bình thường, hơn nữa, ngươi cũng không có trách nhiệm chăm sóc hai vị đệ đệ của ta.

Diệp Phàm nghe vậy không nhịn được cười mà nói, hắn nghĩ Tiêu Sênh Vũ xin lỗi vì bản thân không chăm sóc tốt mấy người Diệp Tàn.

- A, không, không phải, ý của ta là khi nãy ta lên tiếng…

- A, sư tỷ hiểu lầm rồi, là do ta muốn mở trận pháp, nếu không cho dù là sư tỷ nói, ta cũng sẽ không nghe.

- …

Không thể không nói, trong một vài thời điểm, Diệp Phàm phát huy nhuần nhuyễn ưu thế chỉ số EQ thấp của mình, nếu đổi thành người bình thường, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để thu hoạch một ít ấn tượng tốt của Tiêu Sênh Vũ, ví dụ như: Không sao đâu sư tỷ, ta cũng không nỡ để dáng vẻ xinh đẹp của sư tỷ phải chịu khổ bên trong tế đàn mà.

Hiệu quả chắc chắn sẽ không giống nhau, nhưng Diệp Phàm chuẩn xác lựa chọn cách nói không lấy lòng nhất.

Không ít lính đánh thuê và các đệ tử đến để nói lời cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời đi, bên trong nghĩa địa Bạch Cốt có rất nhiều trận pháp, nhưng đồng dạng, càng là nơi này, bảo vật càng nhiều, bình thường cường giả không sợ trận pháp này thì không hứng thú đến bảo vật ở đây, những người hứng thú với nơi này thì thực lực không đủ để vào.

Giờ thì tốt rồi, có người bắt hết tất cả bọn họ vào, nếu không vơ vét một phen, vậy thì phải xin lỗi bản thân rồi, thế nên tất cả mọi người nhanh chóng rời đi.

Một lúc lâu sau, ở đây chỉ còn lại đoàn người của Diệp Phàm, cùng với một đội lính đánh thuê có thực lực không quá mạnh.

Đội trưởng lính đánh thuê mang theo vài người cực kỳ cung kính đến bên người Diệp Phàm, sau đó quỳ một chân xuống đất:

- Xin ra mắt công tử!

- Ừm, các ngươi đã thu thập hết những thứ mà ta đã giao chưa?

- Bẩm công tử, tất cả đều ở nơi này, ngài để bọn ta theo dõi ba mươi người, có mười người không có vấn đề gì quá lớn, còn hai mươi người đều làm một vài chuyện cướp gà trộm chó, trong đó có bảy người đã chết trong lúc bao vây tấn công ngài, còn lại mười ba người đã đi sâu vào nghĩa địa.

Diệp Phàm nhận lấy Ký Ức Thủy Tinh mà Phong Tam đưa qua, nhẹ nhàng gật đầu:

- Được, các ngươi ra ngoài trước đi, các ngươi không cần tham gia nghĩa địa Bạch Cốt này, ở đây không có gì cả.

- Tuân lệnh.

Phong Tam gật đầu, sau đó mang theo thủ hạ rời đi, Tiêu Sênh Vũ, Dương Nhược Huyên và ba nữ đệ tử gia nhập sau hơi hiếu kỳ nhìn Diệp Phàm, Dương Nhược Huyên biết rõ thân phận của Diệp Phàm, nhưng nếu hắn có thể thò tay vào đây, chắc chắn bản lãnh cũng không tệ.

Tiêu Sênh Vũ thì thật sự tò mò, nàng rất hiếm khi cảm thấy hứng thú với một người nam nhân, Diệp Phàm chính là người đầu tiên.

Còn ba nữ đệ tự khác, hoàn toàn mê luyến mù quáng, cường giả chính là cường giả, chỗ nào cũng có thủ hạ, thật sự quá đẹp trai.

- Nghĩa địa Bạch Cốt này thật sự không có gì ư?

Dương Nhược Huyên hơi khó hiểu hỏi.

- Không có, nơi này không tồn tại thiên tài địa bảo mà các ngươi tưởng tượng đâu, toàn bộ nghĩa địa Bạch Cốt ngoại trừ vẻ ngoài có hơi kỳ lạ, còn lại không có gì cả, còn tượng đá này, cũng như tế đàn phải dùng một loại công pháp đặc thù mới có thể kích hoạt được, e là ngoài Thiên Ma Tử, người khác khó có thể tìm thấy bí ẩn ở đây.

Diệp Phàm lắc đầu, chẳng lẽ những cường giả kia thật sự không hứng thú với chỗ này à? Qua nhiều năm đến như vậy, không biết đã có bao nhiêu người từng đến nơi này, chỉ là đều tay không quay về mà thôi, ở kiếp trước, Diệp Phàm chính là một trong những cường giả từng đến nơi đây.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)