- Đúng là một trận chiến mạo hiểm, tên Ma Linh Thánh Long kia không hổ danh là thần thú vĩ đại giống như ta, ngay cả tượng đá cũng bị chúng ta đánh nát, thật mạnh mẽ.
Đại Đế đứng trên bả vai Diệp Phàm cảm thán nói.
Diệp Phàm lập tức yên lặng, không thể không nói, nếu không có quả cầu mập mạp này, khi tên Ma Long đối diện sử dụng trận pháp thì hắn muốn thắng cũng không đơn giản.
Thiên Ma Tử à, cuối cùng thì người này là nhân vật cấp độ nào mà có thể mạnh mẽ đến trình độ này, đây chính là đối thủ đầu tiên trong những người cùng lứa có thể khiến Diệp Phàm gần như phải ứng phó toàn lực đến thế, phải biết, Diệp Phàm chính là cường giả chí tôn mang theo ký ức trùng sinh về, hơn nữa còn có đủ loại võ kỹ đáng sợ trong trạng thái hoàn mỹ, cho dù vậy vẫn phải vất vả đánh đấm với đối phương.
Đương nhiên, tu vi của Diệp Phàm kém đối phương một bậc, đối với các thiên tài cùng đẳng cấp, một cảnh giới tu vi có thể đạt được hiệu quả nghiền ép, vì vậy đến cuối cùng, Diệp Phàm vẫn mạnh hơn một chút.
Cái thế giới này luôn có một vài người gặp được kỳ ngộ đáng sợ, đến nỗi có khi truyền thừa của Vô Thượng Đại Năng, thông qua thủ đoạn của Vô Thượng mà tiến hành truyền thừa xong, cũng có thể đạt đến hiệu quả trùng sinh như Diệp Phàm, vì vậy xuất hiện một thiên tài như thế này cũng không phải là chuyện không thể tiếp thu, âm thầm khắc ghi Thiên Ma Tử trong lòng, hắn có một cảm giác mãnh liệt, bọn họ sẽ có cơ hội gặp mặt nhau.
Bóng dáng của Mộng Vũ bay đến bên người Diệp Phàm, đỡ lấy thân thể hơi lảo đảo của hắn, hàng loạt Võ tu nhìn thấy Diệp Phàm đã trong trạng thái nỏ mạnh hết đà, nhưng làm sao đi chăng nữa cũng không cách nào che giấu được ngạc nhiên trong lòng, trận chiến giữa Diệp Phàm và nam tử áo đen thật sự giải thích được cái gì gọi là trận chiến của thiên tài vô song.
Diệp Phàm không gấp gáp cứu những người bên trong tế đàn, Đại Đế đã nói rõ, trận pháp huyết tế trên tế đàn này cần tâm pháp đặc thù để khởi động, nam tử áo đen kia đã bị trọng thương rồi bỏ trốn, vì vậy không cần lo lắng tính mạng của bọn họ.
Hơn nữa trạng thái hiện tại của Diệp Phàm cực kỳ tệ, đừng nói ngăn chặn tất cả những người khác, cho dù chỉ là một tu sĩ Cương Thể cảnh hắn cũng khó khăn lắm mới đánh bại được, nếu thả tất cả mọi người ra, không thể nói rõ sẽ bao nhiêu người sinh ra ý xấu.
Dù sao Diệp Phàm có một chiến lực đáng sợ đến như vậy, tất nhiên nói rõ bản thân có kỳ ngộ, có lẽ trên người còn có chí bảo, huống hồ chi, khi nãy bọn họ còn nghe thấy, con thú nhỏ Đại Đế đi theo bên người Diệp Phàm đối diện được gọi là Thiên Diễn Lôi Long, mặc dù bọn chúng không biết Thiên Diễn Lôi Long là cái gì, nhưng chắc chắn phẩm cấp không hề thấp.
Đến lúc đó, vì dục vọng mà cướp đoạt tài nguyên của Diệp Phàm, có lẽ sẽ phát sinh, Diệp Phàm cũng không ngốc, cái thế giới này đáng sợ nhất không phải hung thú, cũng không phải là cơ quan tràn ngập sát cơ, mà là lòng người.
Diệp Phàm dùng đan dược xong thì trực tiếp ngồi xếp bằng tu hành, các tu sĩ phía dưới gấp gáp, một đám người hô to:
- Thiếu hiệp, hãy cứu bọn ta ra trước đã.
- Đúng vậy, nói không chừng nơi này còn có những vấn đề khác, thiếu hiệp có thể cứu chúng ta ra rồi mới chữa trị được không.
- Diệp Phàm, cứu bọn ta ra trước đã.
Cũng có đệ tử của Thiên Phủ la to.
Diệp Phàm dường như không nghe thấy, tự mình chữa thương, Mộng Vũ lẳng lặng ngồi bên người Diệp Phàm, giống như một kiếm thị trung thành bảo vệ chủ nhân của mình, bên dưới có không ít lính đánh thuê nhìn Mộng Vũ nuốt nước miếng, lúc Diệp Phàm đánh bại nam tử áo đen đã có vài người đánh chủ ý lên người Mộng Vũ.
Chỉ cần Diệp Phàm mở trận pháp ra bọn họ sẽ trực tiếp ra tay bắt Diệp Phàm và Mộng Vũ, cả con thú nhỏ kia nữa, không nghĩ đến Diệp Phàm không hề có suy nghĩ cứu người mà lại chữa trị vết thương.
Tiêu Sênh Vũ bên dưới hơi tức giận dẩu môi, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Hai đệ đệ của mình còn ở bên trong tế đàn, vậy mà không cứu người trước!
- Đại ca làm vậy tất nhiên có đạo lý của hắn, trạng thái của hắn không tốt, nếu cứu chúng ta thì khó bảo vệ được bản thân.
Diệp Tàn lắc đầu nói.
- Chẳng lẽ hắn cứu chúng ta mà còn có người sẽ ra tay với hắn? Hắn chính là ân nhân của mọi người kia mà, hơn nữa, còn có đệ tử của Thiên Phủ chúng ta đây, có ra sao cũng sẽ không để người khác động đến hắn.
Tiêu Sênh Vũ cảm thấy không phục nói.
- Tiêu sư tỷ, đệ tử Thiên Phủ có nhớ hay không thì không chắc, nhưng trong những lính đánh thuê này có một tu sĩ Cương Thể cảnh cửu trọng, nếu bọn họ đột nhiên ra tay, chúng ta căn bản không ngăn cản kịp, đến lúc đó chúng ta tìm ai đã giết đại ca ta, đoạt nhẫn trữ vật?
Diệp Tàn hơi bất đắc dĩ nói, quả nhiên đệ tử của Thiên Phủ chính là đóa hoa trong nhà ấm, không có ai ra tay? Ha ha, trên thế giới này loại người nào cũng thiếu, chỉ không thiếu loại người lòng lang dạ sói lấy oán trả ơn.
Thú có thú tính, người, chưa chắc đã có nhân tính!
Tiêu Sênh Vũ hiển nhiên không tin, dù sao Diệp Phàm đã cứu tất cả mọi người, ngay cả bản thân Võ tu cũng phải có lương tâm cơ bản nhất chứ, nàng cảm thấy Diệp Phàm nghĩ thế giới này u ám quá rồi.
- Thiếu hiệp, đã ba canh giờ rồi, nếu chỉ chờ đợi thì không biết biến cố sẽ xảy ra lúc nào, vết thương của ngươi có lẽ được chữa trị không tệ lắm rồi, có thể cứu bọn ta được chưa?
Người lên tiếng chính là nam nhân Cương Thể cảnh cửu trọng họ Vương, người này tên là Vương Đại Trụ, cái tên cực kỳ chất phát, trông thoáng qua cũng có vẻ là người trung thực, là đội trưởng của một nhóm lính đánh thuê.
- Đúng vậy, thiếu hiệp à, trong tế đàn này không biết có gì mờ ám hay không, ta cảm thấy khí huyết của mình có hơi không thuận lắm.
Lại một nam nhân khác lên tiếng, Cương Thể cảnh bát trọng, vẻ ngoài cực kỳ gầy yếu, ngoại hiệu của người này được gọi là Thanh Trúc Thượng Nhân.
- Khí huyết của ta dường như cũng không thông thuận, xong rồi, tế đàn này chắc chắn có mờ ám, thiếu hiệp mau cứu bọn ta ra.
- Diệp Phàm cứu bọn ta nhanh đi, ta không muốn chết!
Rất nhanh, dường như giống hệt nhau, tất cả mọi người bắt đầu hoảng loạn, nhưng thật ra chỉ bị nhốt bên trong tế đàn quá lâu nên cảm thấy khó chịu mà thôi.
- Diệp Phàm, ngươi đừng lo lắng sẽ có người gây bất lợi cho ngươi, đệ tử Thiên Phủ chúng ta chắc chắn sẽ dùng toàn lực để bảo vệ cho ngươi, ngươi không tin những người khác thì cũng nên tin vào đệ tử Thiên Phủ, chúng ta tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi.
Tiêu Sênh Vũ dịu dàng nói, nàng vẫn cảm thấy hơi không đồng ý với loại hành vi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghe vậy chậm rãi mở hai mắt ra, ba canh giờ, đối với người bình thường chỉ sợ không thể khôi phục nổi dù chỉ năm phần thực lực, nhưng đối với Diệp Phàm thì đã khôi phục gần hết, năng lực chữa trị đáng sợ của Thiên Đế Đồ Lục kết hợp với tư chất khủng bố sau khi được Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy cải tạo, cộng với sự đặc thù trong nguyên lực của hắn, tốc độ khôi phục nhanh gấp mười lần người khác.
Đứng lên, Mộng Vũ đi theo phía sau hắn, Đại Đế vẫn ngồi trên bả vai của Diệp Phàm, ngoài miệng ngậm Tử Tâm Quả mà Mộng Vũ đưa cho, Tử Tâm Quả không được tính là linh quả cực kỳ trân quý, nhưng hương vị rất ngon, dù sao Mộng Vũ cũng chỉ là một cô bé, thích ăn một vài loại linh quả cũng rất bình thường.
Trong nhẫn trữ vật của nàng có chứa khá nhiều, ngược lại khiến Đại Đế gần gũi với nàng hơn không ít, cái quả cầu mập này chính là loại cho nó ăn thì chính là người tốt.
Dưới sự chỉ dẫn của Đại Đế, Diệp Phàm nhanh chóng tìm thấy cơ quan phá giải trận pháp, nện xuống một quyền, cơ quan kia trực tiếp bị phá nát, sau đó, trận pháp trên toàn bộ tế đàn chậm rãi biến mất.