Vô Địch Thiên Đế

Chương 36: Giết người thì đền mạng

Chương Trước Chương Tiếp

- Diệp Phàm, ngươi cũng dám đi ra?

Hứa Lâm với gương mặt tái nhợt cười lạnh:

- Xem ra kẻ vô dụng cũng có lúc không nhịn được, hôm nay không làm rùa đen rụt đầu nữa?

- Hứa Lâm, dẫn hộ vệ tập kích người của phủ Vương gia là đáng tội chết, ngươi có lá gan không nhỏ đâu.

Diệp Phàm nghe vậy lạnh giọng nói, nhìn a hoàn phía sau lại cao giọng:

- Ngươi đã dẫn đi năm a hoàn của vương phủ ta, còn bốn người nữa đâu?

- Ta chơi chán nên giết rồi. Không chỉ vậy, ta còn giết người nhà của những người này. Thế nào, Diệp Phàm, ngươi có thể làm gì được ta? Đồ giống như cứt chó, ngươi cũng dám chất vấn ta sao? Ngươi thật sự tưởng ngươi là vương gia cao quý à?

Hứa Lâm nghe vậy, khinh thường nói:

- Trong cả Hoàng Đô, chỉ có phụ thân ta mới thật sự là vương gia. Về phần Diệp Phàm ngươi, một tên vô dụng dựa vào bán đứng gia tộc mới lăn lộn được tới chức này, ở trong mắt ta, ngươi chẳng là gì cả.

- Giết? Rất tốt, nếu đã giết người, vậy sẽ phải đền mạng.

Diệp Phàm với vẻ mặt vô cảm, mặc áo bào gấm đi thẳng về phía Hứa Lâm.

- Đền mạng? Ái chà, ta rất sợ đấy. Nhanh, nhanh tới giết ta đi!

Hứa Lâm nghe vậy không khỏi cười to phách lối nói:

- Tới đi. Đô con hoang, ngươi giết ta đi. Hôm nay ta đứng ở đây. Ta muốn xem thử ngươi có gan này không? Hừ, dọa nạt trước mặt ta à? Ngươi cũng không nhìn lại xem ngươi là người nào.

Diệp Phàm vận chuyển nguyên lực vào tay và chân, tiếp theo cả người hóa thành cơn gió xoáy, Tam Thốn Bộ!

Thống lĩnh hộ vệ Nhập Cương cảnh thấy thế, vung vẩy đao lớn đứng chắn trước mặt Hứa Lâm, lưỡi đao vùng lên, áp dụng võ kỹ Huyết Đao Trảm.

Tam Bộ Nhất Thiểm – thuộc tính ẩn của Tam Thốn Bộ được phát động, Diệp Phàm đột nhiên biến mất ở trước mặt thống lĩnh kia, khi hắn xuất hiện đã ở sau lưng thống lĩnh, tiếp theo xoay người đánh một quyền.

Long Khiếu – thuộc tính ẩn của Long Khiếu Quyền được phát động, một tiếng rồng ngâm vang lên. Tên thống lĩnh kia chỉ cảm thấy tinh thần chợt hoảng hốt, tiếp ngực đau đớn. Đợi tới khi hắn lấy lại tinh thần, Diệp Phàm đã dùng một quyền đánh bay hắn.

Một tiếng động lớn vang lên, thống lĩnh hộ vệ đập mạnh vào con rồng đá ở trước cổng vương phủ, chợt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Một quyền đã giết chết cường giả Nhập Cương cảnh nhất trọng. Hứa Lâm đứng trên xe ngựa lập tức ngây người. Nhìn Diệp Phàm bước chậm về phía mình, hắn bất giác nuốt nước miếng. Tình tiết này không đúng.

Không phải mọi người nói Diệp Phàm bị phế bỏ tu vi à? Sao hắn có thể dùng một quyền giết chết Long đàm.

Đám hộ vệ xung quanh cũng không biết nên tiến hay lùi. Một quyền kia của Diệp Phàm quá đáng sợ. Đó là thống lĩnh của bọn họ, là cường giả Nhập Cương cảnh nhất trọng đấy.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Tất cả xông lên đi, giết chết hắn cho ta!

Hứa Lâm chợt lấy lại tinh thần, hô to.

Đám hộ vệ xung quanh khẽ cắn môi, xông về phía Diệp Phàm.

Đồng thời đám người Phong Nhất cũng cầm đao, cầm kiếm ra tay với đám hộ vệ. Bọn họ là tu vi Ngưng Thể nhất trọng, nhưng đối mặt với đám hộ vệ vẫn không hề khiếp sợ.

Nam Sơn cũng rút trường đao ra, dẫn theo khoảng mười hộ vệ của Mặc Vương Phủ lao ra, một cuộc loạn chiến xảy ra.

Hai tay Diệp Phàm sáng như điện, đánh ra Đãng Phong Chưởng, thuộc tính ẩn bức tường cuồng phong được kích phát.

Lấy hắn làm trung tâm, cuồng phong gào thét, áp chế hành động của rất nhiều hộ vệ xung quanh. Hai mươi sáu người Phong Vân và đám người Nam Sơn vung đao kiếm chém giết không hề khách sáo.

Ba phút sau, tất cả hộ vệ được Hứa Lâm dẫn đến đều bị giết chết. Nam Sơn đón a hoàn may mắn còn sống về. Diệp Phàm trực tiếp bay đến trên xe ngựa, đạp Hứa Lâm một phát.

Hứa Lâm bình thường ham mê tửu sắc, tuy cũng tu hành một số võ kỹ, nhưng khó khăn lắm mới đạt tới Ngưng Thể cảnh nhị trọng. Hắn hét thảm một tiếng, ngã sấp mặt xuống đất. Diệp Phàm nhảy xuống, giẫm lên trên đầu hắn.

- Ngươi mới nói ai là kẻ vô dụng?

Diệp Phàm ấn mạnh chân phải, lạnh lùng nói.

- Diệp Phàm, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Phụ thân ta là Trấn Sơn Vương, trong tay nắm binh quyền, còn từng lập công lao hiển hách cho Sở Quốc. Ngươi dám đối xử với ta như thế, có tin ta bảo phụ thân giết chín tộc của ngươi không?

Hứa Lâm giãy giụa kêu gào, trong lòng căm phẫn.

Diệp Phàm ngồi xổm xuống, tay phải nắm tóc của Hứa Lâm kéo lên, đập mạnh vào xe ngựa.

Bốp!

Trán Hứa Lâm chảy máu ròng ròng.

- Ta hỏi ngươi, ngươi mới nói ai là kẻ vô dụng?

- A! Diệp Phàm, ngươi tự tìm chết. Tên vô dụng nhà ngươi. Ta nói chính là ngươi. Đồ vô dụng, rác rưởi. Ngươi dám giết ta sao? Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi.

Hứa Lâm hô to, giọng nói rất kiên cường.

- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?

Diệp Phàm nghe vậy chợt giễu cợt nói, tay phải vẫy một cái, một thanh trường đao đang nằm trên mặt đất đã xuất hiện ở trên tay hắn. Hắn ném Hứa Lâm xuống đất, trường đao trong tay chém xuống.

Phụt!

Trường đao cắm ở hạ bộ của Hứa Lâm. Hắn lập tức hét thảm, ánh mắt đầy khủng hoảng và không thể tin được:

- Không ngờ ngươi dám thiến ta!

- Thiến ngươi?

Diệp Phàm nghe vậy cười ngả ngớn:

- Sai rồi. Ta không phải muốn thiến ngươi, ta chuẩn bị giết ngươi, một đao vừa rồi là lấy lại công bằng cho những a hoàn đã chết.

Diệp Phàm rút trường đao lên.

Hứa Lâm đau tới co người lại. Nhưng trước nguy cơ sắp chết, hắn cố chịu đau, gương mặt tái nhợt và khủng hoảng. Hắn không ngờ được Diệp Phàm thật sự dám ra tay. Sự kiên cường vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Hắn nằm rạp trên mặt đất cầu xin:

- Diệp vương gia tha mạng, Diệp vương gia tha mạng.

- Ta đã từng nói, giết người thì phải đền mạng. Đồ chó như ngươi cũng dám chặn cổng Mặc Vương Phủ ta, giết người của Mặc Vương Phủ ta. Bản thân ngươi tự tìm chết, không trách được người khác.

Diệp Phàm cao giọng nói, trường đao trong tay lại hạ xuống. Vào lúc này, một giọng nói vang lên.

- Đao hạ lưu người!

Một lão già dẫn một đám người cưỡi ngựa vội vàng xông đến.

Hai mắt Diệp Phàm lóe sáng, trường đao trong tay dừng lại trên cổ Hứa Lâm, lạnh lùng nhìn về phía người mới tới.

- Diệp Phàm, đây là thế tử của phủ Trấn Sơn Vương ta. Xét về địa vị, hắn còn cao hơn vương gia nhỏ bé nhà ngươi. Ngươi dám ra tay với hắn? Còn không mau thả hắn ra. Trấn Sơn Vương phủ ta còn có thể để cho một mình ngươi được toàn thây.

Lão già nhìn Hứa Lâm, lạnh lùng nói.

Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi giận dữ cười ngược. Đầu óc của những người này đều có vấn đề sao? Hay bọn họ thường làm mưa làm gió quen rồi, thật sự cho rằng Sở Quốc này là của nhà bọn họ?

- Lý bá, cứu ta Lý bá, hắn thiến ta, giúp ta giết chết hắn, giết chết hắn.

Hứa Lâm kêu gào như phát điên, hai mắt đỏ ngầu. Bây giờ hắn hận không thể lột da róc xương Diệp Phàm, mới có thể giải được mối hận trong lòng.

Diệp Phàm nghe vậy cười giễu cợt. Người còn đang ở dưới đao của hắn, còn dám nói những lời độc ác như vậy. Người của phủ Trấn Sơn Vương này đều không có não rồi.

Cũng không trách được Hứa Lâm lại làm như vậy. Trong cả Sở Quốc, có người nào không biết Trấn Sơn Vương Hứa Sát Bắc có tính bao che. Hứa Lâm chính là bảo bối trong tay hắn. Đừng nói một vương gia nhỏ bé như Diệp Phàm, cho dù là một ít hoàng tử không được sủng ái cũng phải nhường hắn vài phần.

- Để lại một mình ta được toàn thây?

Diệp Phàm hừ lạnh, tiếp theo giơ tay chém xuống. Tiếng kêu Hứa Lâm lập tức dừng lại. Trường đao chém đứt đầu hắn. Trong mắt hắn vẫn còn sự căm phẫn và không dám tin.

- Phủ Trấn Sơn Vương tính là gì chứ? Cũng xứng nói để cho ta được toàn thây sao?

Diệp Phàm tiện tay ném trường đao đi, nhìn lão già kia cười lạnh, nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️