Lưu Bố đứng ngốc tại chỗ, người này…Là Diệp Phàm?
- Lưu trưởng lão, chắc không lạ gì ta, ta phải tìm ngươi rất lâu đấy.
Diệp Phàm đưa con thú nhỏ cho Mộng Vũ, Mộng Vũ giúp nó trị thương, con thú nhỏ mặt kích động nhìn Diệp Phàm.
- Tìm ta? Chúng ta gặp nhau rồi sao?
- Lưu trưởng lão đúng là quý nhân hay quên chuyện, mấy tháng trước trên núi băng, ngươi chém một Băng Quy, lúc ấy có hai đệ tử Thiên Phủ còn ở trong hầm băng, ngươi nhớ không.
- Là ngươi? Các ngươi không chết?
- Nhờ phúc Lưu trưởng lão ta không những không chết, trong họa có phúc còn mở được ngũ hành Tinh Huyệt, cảm tạ trưởng lão nên ta tiễn ngươi lên đường.
- Nói khoác không biết ngượng…Nguyên lực của ta, sao thế này.
Sưu.
Thân hình Diệp Phàm nhoàng cái xuất hiện bên cạnh!
Tiếng kiếm rít lên, một khắc sau đầu Lưu Bố rơi xuống đất.
Mộng Vũ đứng lẳng lặng ở một bên, lại một cường giả Siêu Phàm cảnh, từ lúc nào mà giết cường giả Siêu Phàm cảnh dễ như vậy?
Diệp Phàm gom thi thể vào một chỗ, sau đó ném một mồi lửa thiêu cháy hừng hực, đám Lưu Bố đều thành tro tàn.
Làm xong mấy cái này Diệp Phàm mới quay ra quan sát con thú nhỏ, con thú nhỏ giãy ra khỏi ngực Mộng Vũ, vẫy vẫy đôi cánh màu vàng, giống như một viên thịt tròn vo muốn bay lên, giống như gắng hết sức lực bay tới người Diệp Phàm, sau đó ngồi trên vai Diệp Phàm thở.
Diệp Phàm có chút câm nín, con hàng này mập đến mức này rồi.
- Ngươi cứu ta một lần, thần thú vĩ đại Đại Đế ta coi ngươi như là thủ hạ tâm đắc nhất, sẽ mang ngươi đi chu du thiên hạ.
Con thú nhỏ cao giọng nói, như là đang tuyên cáo vậy.
- Ha, Đại Đế? Tên của ngươi?
Mặt Diệp Phàm đen xì, cái tên này…Thật mẹ nó phách lối.
- Thần thú Đại Đế vĩ đại có thể trả lời cho ngươi vấn đề này, Đại Đế là thủ hạ tâm đắc nhất của Thiên Đế.
- Vậy ngươi là thủ hạ tâm đắc nhất của Thiên Đế?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Đương nhiên…Không phải, là tổ tiên ta, ta vinh dự được Thiên Đế ban danh xưng Thiên Diễn Lôi Long.
- Ngươi cái dạng này là Lôi Long? Lôi Long kém nhất cũng là thần thú, ngươi đến mấy tên Siêu Phàm cảnh còn không đấu lại được, Đại Đế sau này ngươi đi theo ta, ta là lão đại của ngươi.
- Lão đại? Thiếu niên ngươi nói chuyện cười, thần thú Đại Đế vĩ đại vì báo ân mà thành thủ hạ của ngươi, lại còn muốn làm lão đại của thần thú Đại Đế vĩ đại, không được đâu.
- Thiên Đế? Ngươi biết Thiên Đế Đồ Lục?
Diệp Phàm cao giọng nói, sau đó trong tay hiện ra một hoa văn đặc thù, Đại Đế mở to con mắt ngốc ngốc ra nhìn, sau đó lăn từ vai hắn xuống nhìn chằm chằm hoa văn, sau đó lại nhìn Diệp Phàm, nhỏ giọng nói:
- Lão đại, sau này thần thú Đại Đế nguyện vì ngươi cống hiến.
- …
…
Rời khỏi sơn cốc kia, Diệp Phàm cưỡi trên Thiên Linh Mã, Mộng Vũ nhu thuận ngồi phía sau, nàng duỗi bàn tay trắng nõn ôm lấy eo Diệp Phàm, cho đến giờ nàng vẫn chưa thể tưởng tượng được Diệp Phàm làm sao có thể giết cường giả Siêu Phàm cảnh của thương hội Thiên Hạ, còn cả cường giả Kiếm Tông.
Sau đó còn làm hai thế lực nghi kỵ lẫn nhau, người này dù là mưu lược hay thực lực đều không ai có thể vượt qua, nam nhân ưu tú như vậy làm sao có nữ nhân nào chống cự được sự hấp dẫn.
Đại Đế ngồi trên vai Diệp Phàm, Mộng Vũ nhìn Đại Đế là muốn ôm, nhưng khuôn mặt mập của Đại Đế rất cao ngạo. Mặt nó là kiểu thần thú Đại Đế vĩ đại sao có thể để một phàm nhân đụng vào được.
- Ta có một quả Tử Tâm, ăn ngon cực.
- Thần thú Đại Đế vĩ đại sẽ không vì đồ ăn mà mất sự tôn nghiêm của bản thân, ngươi giúp ta trị thương ta sẽ thoả mãn sự hão huyền của phàm nhân ngươi.
Sau đó nó vỗ cánh bay vào cái ôm ấm áp của Mộng Vũ, Diệp Phàm một mặt mơ hồ, con này không biết có làm hình tượng của hắn bị hạ thấp không?
- Quả cầu béo, ngươi bảo ngươi không biết tình huống của Thiên Đế Đồ Lục và Thiên Đế?
- Này này, ta là Đại Đế không phải quả cầu béo.
- Thế là quả cầu mập.
…
Đại Đế ôm lấy quả Tử Tâm, mồm không ngừng gặm cắn, không trả lời Diệp Phàm thì không được nên khó chịu nói:
- Ta chỉ có ký ức truyền kỳ, chỉ cần có Thiên Đế Đồ Lục thì chính là chủ của ta, ta chỉ biết Thiên Đế là lão đại Thiên Thương, cái khác ta không biết, kể cả tinh thạch trên người ta cũng là bắt đầu lại lần nữa.
- Thần thú Đại Đế vĩ đại không phải loại có ân không báo, ngươi cứu ta đương nhiên ta sẽ báo đáp, tinh thạch của ta vô cùng trân quý, hơn nữa bản thần thú cũng đâu hẹp hòi.
- Người trừ bỏ tinh thạch ra chắc cũng không còn gì nữa.
Diệp Phàm khinh bỉ:
- Đúng rồi, lần đầu gặp ngươi đâu có nói, linh thú các ngươi trưởng thành đều vậy sao?
- Ta không phải linh thú, ta là thần thú vĩ đại, hơn nửa năm trước ta đột nhiên có ký ức, sau đó ngủ một giấc tỉnh lại thì biết nói chuyện.
Hơn nửa năm trước?
Diệp Phàm nghe vậy thì sửng sốt, có thể là thời điểm hắn dung hợp tinh thạch, nhìn quả cầu béo này và Thiên Đế Đồ Lục đúng là có chút liên hệ, không chừng nó là thần thú thật…Không thể nào, ta còn chưa gặp qua thần thú nào mập tới vậy?
…
Trung Linh Cảnh, tổng bộ thương hội Thiên Hạ.
Một lão già sau khi nghe tin truyền về thì mặt âm trầm, sau đó tu vi Hư Cương cảnh cuồng lộ ra ngoài.
- Kiếm Tông, được lắm, thương hội Thiên Hạ ta dĩ hoà vi quý, nhưng cũng đâu phải ai cũng giẫm lên được, để một phó hội trưởng tổng bộ chết như vậy, triệu hồi các phân hội trưởng về tổng bộ, ta muốn Kiếm Tông trả giá!
…
- Nguyệt sư huynh, tại sao là ngươi?
Một chỗ hẻo lách cách dãy núi Thiên Thú một cái khe núi nhỏ, Triệu Vũ có chút không tin nói.
- Triệu Vũ sư muội, làm sao không biết là ta? Ta theo đuổi muội lâu như vậy, muội đều không hồi đáp, trong lòng ta rất mong chờ cho nên nói với sư huynh Sở Dương một tiếng, để chúng ta có thời gian ở riêng với nhau.
Nguyệt Lang mỉm cười, hội tân sinh lịch luyện?
Còn không phải hội liệt diễm cho mấy đệ tử cũ, từ khi đám Diệp Phàm chiếm hết vinh quang, danh tiếng Thần Võ ngày càng xuống cấp.
Năm đó hắn thiếu chút là có được Bắc Cung Tuyết, rồi lại để Bắc Cung Tuyết thoát mất, công chúa Sở quốc không chiếm được thì công chúa Hán quốc cũng không tệ.
- Nguyệt sư huynh, ngươi muốn làm gì? Sư huynh Sở Dương mà biết được sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Sở Dương? Ha ha ha, ngươi cho rằng Sở Dương là người tốt, hắn sợ là còn đang làm chuyện bại hoại với mỹ nhân Địa phong kia rồi, còn không biết đang sảng khoái ở đâu đâu. Mấy tân sinh viên thật là đơn thuần, các ngươi cho là mấy quy củ của Thiên Phủ là thật sao?
Nguyệt Lang lộ ra nụ cười trào phúng, chậm rãi tiến lại gần Triệu Vũ:
- Ngươi ngoan ngoãn đi, đừng để ta động thủ?
- Ta…
Đạp đạp đạp!
Tiếng vó ngựa vang lên, sau đó thân ảnh Diệp Phàm xuất hiện chạy như bay tới trước mặt hai người.