- Thiên Hạ Thương Hội đây là có chuẩn bị mới đến giao dịch, ta đồng ý với giao dịch này, chờ sau khi bắt được con thú nhỏ ta sẽ giao cho ngươi, nhưng vẫn phải có một điều kiện đi kèm.
- Mời nói.
- Ta biết Hán quốc thương hội Thiên Hạ các ngươi có Ảnh Tử, ta muốn thương hội Thiên Hạ các ngươi xuất lực, để Hán quốc chiến đánh Sở quốc, tốt nhất là xoá sổ luôn Sở quốc đi, còn nữa, ba huynh đệ Diệp Phàm bây giờ trong dãy núi Thiên Thú, thay ta diệt bọn họ chắc không vấn đề gì chứ.
- Ha ha việc nhỏ, không vấn đề gì, chỉ cần giao cho ta con thú nhỏ kia, ta sẽ tự mình hành động diệt hết mấy thiên tài của Thiên Phủ.
Hắc Long cười sảng khoái, hắn biết Kiếm Tông không muốn tứ đại học phủ chú ý, nhờ thương hội Thiên Hạ xuất thủ đúng là tiện tay.
- Rất tốt, giao dịch vui vẻ.
Dương Thiệu Đế mỉm cười, hình chiếu kết thúc.
- Phó hội trưởng Hắc Long, ngươi cứ giải quyết hai huynh đệ của Diệp Phàm trước, chuyện này đã định Kiếm Tông bọn ta sẽ không nuốt lời, nhưng bây giờ con thú nhỏ đang trốn, muốn bắt được cũng cần thời gian, ta sợ để lâu sẽ đêm dài lắm mộng.
- Đương nhiên không vấn đề gì.
Hắc Long nghe vậy gật đầu đồng ý, sau đó đưa đoạn ký ức này về cho tổng bộ thương hội tránh cho Kiếm Tông đổi ý. Điều kiện muốn hắn giết hai tiểu bối thiên tài của Thiên Phủ đương nhiên hắn phải làm.
Á Huyết Chúc Long, đây đúng là đồ tốt, sau khi nuôi lớn giá trị còn tăng mấy trăm lần.
Hắc Long nhanh chóng rời đi, Diệp Phàm không quản đám Lưu trưởng lão nữa bám, theo sau hắn. Người này và Kiếm Tông đạt thành giao dịch, Kiếm Tông sẽ không dám làm tổn thương con thú nhỏ. Nhưng Diệp Tàn và Diệp Quỷ lại không còn được an toàn, hắn cần phải giết Hắc Long, sau đó sẽ dịch dung thành hắn đi gặp Lưu trưởng lão, cướp con thú nhỏ rồi giết hết.
Sau đó sẽ lấy mảnh ký ức sửa lại, làm cho thương hội Thiên Hạ và Kiếm Tông kết thù, ha ha, có trò hay rồi.
Những người này muốn mạng của hắn, nhưng mạng hắn cứng lắm.
Bám theo Hắc Long một đoạn.
Hắc Long đứng gần với chỗ Mộng Vũ, hai mắt nghi hoặc nhìn qua: Có người!
Hắn đảm bảo lúc mình tới đây tuyệt đối không ai đi theo, đám đệ tử Kiếm Tông cũng không biết hắn tới giao dịch với Thiếu chủ Kiếm Tông.
Mộng Vũ nén bực trốn một bên, tên này khí thế đáng sợ vậy chắc đã phát hiện ra nàng.
Đạp đạp đạp.
Một loạt âm thanh truyền tới, Hắc Long nhìn về phía sau thấy một tên đệ tử Kiếm Tông.
- Tiền bối, trưởng lão bảo chúng ta trợ giúp tiền bối truy sát đám Thiên Phủ. Hắn bảo ta đi theo để nắm bắt tin tức, sư đệ ta ở lại đây canh chừng, ta đưa người tới chỗ bọn Thiên Phủ.
Người này đương nhiên là Diệp Phàm, từ lúc Hắc Long tới Diệp Phàm đã tính toán tình huống này, dù gì tên này cũng là cường giả Siêu Phàm cảnh, đứng gần vậy mà không phát hiện Mộng Vũ thì đúng là buồn cười.
Mộng Vũ đang trốn một bên cũng nghi hoặc, người này là ai? Sao lại giúp nàng?
Hắc Long nghe vậy thì gật đầu, lý do Diệp Phàm đưa ra đúng là vô cùng hợp lý, dù sao cũng là người Kiếm Tông đi theo truyền tin cũng không có gì lạ, với lại đám đệ tử này chỉ là Nhập Cương lục trọng, hắn tiện tay còn bóp chết được. Cũng không dám ôm hy vọng giết được hắn.
- Năng lực của thương hội Thiên Hạ chả nhẽ Kiếm Tông còn không rõ, chỉ là mấy đệ tử Thiên Phủ, ta chỉ cần biết vị trí là được, ngươi nói với trưởng lão hắn không cần phí sức như vậy.
- À? Trưởng lão nói Diệp Phàm và mấy huynh đệ của hắn cũng có thực lực, sợ tiền bối vất vả.
- Thực lực? Ha ha ha, có là đại năng cũng không qua nổi mắt ta.
- Thật sao!
Diệp Phàm đột nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó một cây chuỷ thủ loé lên, Hắc Long cảm nhận được nguyên lực bạo liệt lập tức bay ngược.
Sau đó sát ý cũng dâng lên nhìn qua Diệp Phàm.
Tay Diệp Phàm kéo mặt nạ dịch dung xuống, khoé miệng lộ nụ cười lạnh:
- Lão già, năng lực nhìn người còn không có mạnh như ngươi tự nhận.
- Ngươi là…Diệp Phàm, người bộc lộ tài năng ở võ hội Tứ phủ.
Giọng Hắc Long lạnh đi, đột ngột cười một tiếng:
- Thiên đường có lối ngươi không đi, cả Kiếm Tông đang đợi ngươi, ngươi còn dám ra tay với ta, cũng vừa lúc ta muốn tìm ngươi trả cho Kiếm Tông một cái giao dịch.
- Lão già, còn muốn bắt ta? Ngươi cho rằng ta phải sợ hãi sao?
- Ha? Nguyên lực của ta có chuyện gì thế này, đây là Phấn Tán Công? Không đúng, ta là cảnh Siêu Phàm Phấn Tán Công không có tác dụng gì, đây là vật gì?
- Muốn biết đây là vật gì, đi xuống hỏi Diêm Vương.
Diệp Phàm quát một tiếng truỷ thủ trong tay xoay vòng, Thiểm Không Đột Tiến.
- Dừng tay, ngươi biết ta là ai không!
Phốc!
Chuỷ thủ trong tay Diệp Phàm cắt đứt hai gân tay của Hắc Long.
- Phó hội trưởng thương hội Thiên Hạ Đông Linh cảnh. Ta biết nhưng biết thì sao?
- Thiếu hiệp, có chuyện gì từ từ nói, năng lực thương hội Thiên Hạ ngươi không thể tưởng tượng đâu, giết ta ngươi trốn cũng không thoát. Chỉ cần ngươi thả ta đi ta thề sẽ không tìm ngươi đối đầu, đồng thời sẽ đưa nhiều thứ tốt cho ngươi.
- Thứ tốt? Bình quy nạp vạn vật, ta muốn cái đó, giết ngươi là ta lấy được cái đó. Năng lực thương hội Thiên Hạ có mạnh thì cũng chỉ biết tìm Kiếm Tông, chả lẽ lại nghi ngờ một võ tu Nhập Cương lục trọng?
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, chuỷ thủ lại xoay tròn cắt đứt gân chân Hắc Long.
- Thiếu hiệp, chúng ta không cừu không oán, sao ngươi lại tự đi gây thù, coi như thương hội Thiên Hạ trong thời gian ngắn không thể tra ra, thì cũng chỉ là nhất thời không thể giấu cả đời được.
Hắc Long cố nén đau đớn hoảng sợ nói, Diệp Phàm dùng độc đúng là mạnh, nhưng chỉ cần thời gian hắn có thể giải độc, nhưng không nghĩ kẻ này ra tay tàn nhẫn, không nói nhiều lời đã cắt gân tay gân chân hắn, dù hắn có nguyên lực mạnh cỡ nào cũng không thể cử động được.
- Nếu biết không cừu không oán ngươi còn muốn giết hai đệ đệ của ta, ngươi không chết thì ai chết?
Diệp Phàm hừ lạnh, túm lấy Hắc Long lấy ra giới chỉ, luyện hoá bằng nguyên lực lôi ra mảnh ký ức mong manh mà hắn chuyên dùng để truyền tin cho thương hội Thiên Hạ. Sau đó hắn dùng ít nguyên liệu luyện chế ra một chiếc mặt nạ dịch dung khác.
Mộng Vũ đi tới bên cạnh Diệp Phàm, nghi hoặc nhìn hắn nhưng tim lại đập nhanh vô cùng. Đây là cường giả Siêu Phàm cảnh vậy mà bị Diệp Phàm bắt được, nhìn bộ dạng bây giờ còn muốn chém chết người này.
To gan lớn mật không còn đủ để hình dung về nam nhân này nữa, hắn phải là cuồng bạo ngang ngược, không sợ trời không sợ đất.