Vô Địch Thiên Đế

Chương 353: Kiếm tông xuất thủ

Chương Trước Chương Tiếp

Hơn nữa những người này vừa thấy mặt hắn đã bừng bừng sát khí, sợ có gì đó hiểu lầm.

- Tên tiểu nhân hèn hạ, nộp mạng!

Một tiếng quát lớn vang lên, một tên nam tử cao to trạng thái vẫn còn tốt giơ chiến phủ lên, một chiêu Bạo Liệt Đột Tiến lực áp Hoa Sơn.

Diệp Phàm giơ tay lên đỡ, lúc này nắm được chiến phù, có bao tay Thiên Vân hắn không sợ bị chiến phù cắt vào tay, Diệp Phàm ngồi lẳng lặng trên Thiên Linh Mã tay tóm chiến phù, tên nam tử kia và chiến phù bị dừng lại giữa không trung.

Thiên Linh Mã kêu lên một tiếng giống như chế giễu đối phương không biết lượng sức.

Tay Diệp Phàm vung tên nam tử kia lên và cả chiến phù bay ngược trở về, Mộng Vũ ngồi sau lưng Diệp Phàm cảm thấy mình như đang được bảo vệ, nam nhân này thật cường đại.

- Các hạ, ngươi có thực lực như vậy, muốn có Đại Địa Ma Hùng sao không tự mình đi đánh, còn ở đây lén lút đánh chúng ta?

Nam nhân cầm đầu kia ánh mắt ngưng trọng nhìn Diệp Phàm cao giọng chấp vấn.

- Đánh lén các ngươi? Ta chỉ biết là mới đứng ở kia liền bị các ngươi phi đao đánh lén, ta đã gặp qua các ngươi đâu, sao lại nói ta đánh lén.

Diệp Phàm nghe vậy thì hỏi ngược lại.

Người cầm đầu nghe thấy thế thì quan sát Diệp Phàm, nữ tử đứng bên nói khẽ:

- Người này dưới chân Thiên Linh Mã có dính bùn đất, hiển nhiên là từ xa phóng lại đây, đúng là không giống đánh lén chúng ta, chúng ta có lẽ nhận nhầm người rồi.

- Nơi đây vắng vẻ như vậy, mười dặm xung quanh hoang tàn, trừ chúng ta ra không phải họ thì là ai?

Nam tử cầm chiến phù khó chịu nói.

Tầm mắt Diệp Phàm nhìn về trán nữ tử kia, thấy trên trán nàng có một hoa văn chuôi kiếm nhỏ, đây là đặc điểm ký hiệu bộ kiếm Phong, nếu như nhìn kỹ mới thấy nhưng hầu như mọi người đều nghĩ đây là một đường vân.

Không nghĩ tới nàng ta lại là người mang bộ chữ Phong, trong nửa năm nay bộ Phong Vân là nơi cấp tình báo phát triển nhất, cho nên thu nhận không ít đệ tử mới, nhưng đối với một kẻ lão làng như Diệp Phàm thì không biết mới là lạ.

Nếu là người bình thường, Diệp Phàm sẽ mặc kệ, nhưng người bộ chữ Phong là người dưới tay hắn, hắn nhất định phải quản.

Nghe mấy tin tức lộ ra từ miệng mấy người này, hẳn là lúc bọn họ ứng phó với Đại Địa Ma Hùng bị người khác đánh lén, những người này thoát được từ tay Đại Địa Ma Hùng ra thì gặp được hắn cho nên mới hiểu lầm như vậy.

Tay phải vung lên, Diệp Phàm ngăn lại mấy đao được phi từ tay hắn tới, lưỡi đao vuông vức vô cùng sắc bén, trên cán đao còn khắc mất hoạ tiết đặc từ, mấy hoa văn này phổ biến gặp nhiều lần nên Diệp Phàm biết.

- Kiếm Tông có một tên thợ rèn, lúc đúc rèn ưa thích khắc lên những đường hoa văn thuộc về riêng mình, đao này là từ Kiếm Tông ra các người cũng là người Kiếm Tông?

Trong lòng Diệp Phàm có hoài nghi, liền mở miệng hỏi.

- Kiếm tông? Thế nào là Kiếm Tông, đao này là vũ khí Mạnh lão đánh lén.

Nam tử cầm búa kinh ngạc nói.

Quả nhiên…

Diệp Phàm thầm nghĩ Kiếm Tông sao lại muốn đánh lén mấy đội đoàn này, hắn cảm thấy mục tiêu không phải là mấy binh đoàn này, Mệnh Thần Thuật trong trường hợp này có thể phát huy giác quan thứ sáu.

Ném đao đi, Diệp Phàm cao giọng nói:

- Các ngươi bị thương nặng, nếu ta động thủ các ngươi liệu còn đường sống không? Nhưng trùng hợp ta lại là Trị Liệu Sư, nếu các người đồng ý trả lời mấy vấn đề ta sẽ giúp các ngươi trị thương.

Nói xong Diệp Phàm thủ quyết trong tay, hai nữ tử đang thụ thương trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.

Diệp Phàm lắc đầu, hai nữ tử thấy thế thì dịu dàng nói:

- Mạnh đại ca, ta thấy người này nói đúng, có thể lấy chiến phù trên tay Lưu đại ca, vậy thực lực không kém căn bản không cần đánh lén chúng ta, chúng ta cứ tin hắn một lần.

- Phó muội, người này lai lịch không rõ, sao có thể dễ tin được?

- Không sao, ta trước để hắn chữa thương xem hắn có âm mưu gì không.

- Không thể, nhỡ hắn có âm mưu ngươi chết là chắc.

- Được đám Mạnh đại ca chiếu cố như vậy đã là may mắn của ta rồi, bây giờ vì mọi người mạo hiểm một chút cũng không sao, Mạnh đại ca, ngươi đừng khuyên ta.

- Không, để ta lên cho, Phó muội, ta tin tưởng phán đoán của muội.

- Mạnh đại ca…

Nam tử cầm đầu đi tới, Diệp Phàm lộ vẻ tươi cười, còn tên tráng hán tử thì ngược lại, nữ tử họ Phó kia là thủ hạ của hắn, đương nhiên hắn cũng không ngăn cản đợt sóng tình cảm của thủ hạ mình.

Hắn và Mộng Vũ nhảy từ trên Thiên Linh Mã xuống, Diệp Phàm bắt đầu vận chuyển nguyên lực đưa tay đặt lên người nam tử họ Mãnh, nhưng vẫn chưa có chút nguyên lực nào đi vào người hắn.

Mãnh Vĩ nghi hoặc nhíu mày, đây là cái ý gì chả nhẽ chỉ định làm bộ, nguyên lực có vận chuyển nhưng lại không trị thương cho hắn, chẳng lẽ…

Mạnh Vĩ bất động thanh sắc, đột nhiên mấy chục cây đao từ bốn phương tám hướng bắn về phía Diệp Phàm.

Chỉ cần là trị thương sẽ phải dùng nguyên lực, chỉ cần dùng nguyên lực rồi thì không thể trong khoảng thời gian ngắn thu hồi lại nguyên lực, vậy đây đúng là thời cơ tốt để ám toán.

Rắn rời hang!

Diệp Phàm hừ một tiếng dùng lực đẩy Mạnh Vĩ ra, đồng thời cả người như hoá huyễn ảnh.

Chiết Hiện Huyễn Ảnh đột biến!

Đương đương đương!

Một giây sau, ở bụi cỏ cách đó không xa có hai bóng người bay lên trên không trung giao đấu mấy chục chiêu.

- Quả nhiên!

Diệp Phàm quát to một tiếng:

- Kiếm Tông đúng là lũ ti tiện!

Trường Kiếm xuất vỏ, trong lúc chiến đấu Diệp Phàm phát hiện thực lực đối thủ vô cùng mạnh, vậy mà cũng Cương Thể cảnh bát trọng, muốn giữ hắn lại Diệp Phàm phải tận lực chiến đấu.

- Ngươi nghĩ ngươi đấu lại ta à, chết đi!

Tên kia phi ra cây đao, tay phải cũng nắm chặt chuôi kiếm sau lưng, xuất kiếm thức!

Kiếm ảnh gào thét tốc độ kinh người, nguyên lực khủng bố của Cương Thể cảnh ép về phía Diệp Phàm.

Cản!

Oanh!

Luân Hồi Kiếm Vũ!

Diệp Phàm xoay tròn một cái, kiếm khí kêu lên lập tức quét sạch kiếm thức của đối phương, sau đó lại dùng hoả diễm và hàn băng cưỡng ép lại tên kia, lấy công làm thủ.

Nhất ấn Thần Hồn Cửu Ấn, giải!

Khí tức của Diệp Phàm tăng lên, sau đó dùng Vô Ảnh Quỷ Trảm Ám Hắc Thiên Mạc!

Sắc mặt đối phương tái nhợt, sau đó rên lên một tiếng bị Diệp Phàm đá bay xuống đất, Diệp Phàm đặt trường kiếm lên cổ hắn.

- Mạnh thật!

Tên kia không dám tin thét lên một tiếng, khoé miệng chảy máu tự đánh gãy tâm mạch mà chết.

Thật sự quyết đoán, làm cho Diệp Phàm không kịp trở tay, nhìn người sau lưng hắn mới biết hắn bị trúng Mê Hồn Thuật, thảo nào hắn chưa kịp moi được thông tin gì.

Kiếm Tông sao, sắc mặt Diệp Phàm hơi khó coi, đây đúng là cự bá của Đông Linh cảnh, với thực lực thực tại đấu với Kiếm Tông thì đúng là lấy trứng chọi đá.

Chỉ là hắn với Kiếm Tông đâu có giáp mặt nhau nhiều, càng chưa nói tới thù hận, Kiếm Tông tìm hắn làm gì? Trừ bỏ lần ở núi băng kia, hắn suýt bị người Kiếm Tông hại chết, theo lý mà nói Kiếm Tông không nên động thủ với hắn.

Trừ phi…Vì lần võ hội Tứ phủ mà tới?

Không sai, hắn ở Thiên Phủ, địa vị cũng tương đương thiếu chủ phủ, mà hắn lại giết Thánh phủ Mộng Vô Cực, nếu như hắn chết vì bị võ kỹ Thánh phủ, Thiên Phủ và Thánh phủ tất sẽ khai chiến, đến lúc đó ai là kẻ đắc ý nhất?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)