Chuyện tình cảm phải thuận theo tự nhiên.
Đám người Huân Y nghe vậy lập tức đưa nguyên lực vào, rất nhanh, tình trạng tư chất của họ đều hiện ra.
Tư chất tu luyện của Huân Y kinh khủng nhất, đã đạt đến Thần Võ Cửu Tinh, là thể chất tu luyện mạnh nhất ở Đại lục Thiên Vũ ngoại trừ vương thể và một số thân thể tu luyện đặc biệt.
Diệp Tàn là Thần Võ tam tinh, Diệp Quỷ là Thần Võ nhị tinh, đến Đại Lực cũng có Thiên phẩm nhất tinh, nhưng hắn là luyện thể, Trắc Mạch thạch đo không ra luyện thể và tư chất cụ thể, nhưng rõ ràng hắn cũng có thay đổi rất lớn.
Lần này năm người đều thoát thai hoán cốt, bốn tháng, luyện thể của Đại Lực đột phá tu vi Nhập Cương thất trọng, Huân Y trực tiếp đạt đến Nhập Cương bát trọng, Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng đạt tới Nhập Cương thất trọng, chỉ có Diệp Phàm vẫn là Nhập Cương lục trọng.
Mà hắn giao dịch với Dương Thương là trong vòng hai năm đạt tới Cương Thể cảnh, dựa theo tiến độ hiện tại, hiển nhiên có chút quá sức.
Đầm nước ở đây còn rất nhiều Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy nhưng Diệp Phàm không nhắm tới Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy còn sót lại. Một phần hắn cũng không có phương pháp mang đi, có lẽ dùng Thiên Đế Đồ Lục có thể thử một lần, nhưng mặt khác, vật này là căn cơ của Thiên Phủ, Dương Thương đối với hắn không tệ, hắn còn chưa tới mức thất đức như thế.
Nhờ lệnh bài bay ra khỏi đáy Hằng Vân Thiên Hà, tìm được Dương Thương.
- Sao rồi!
- Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy có tác dụng rất lớn với thần hồn.
Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi lớn tiếng nói. Dương Thương nghe vậy hơi sững sờ, Diệp Phàm ở phía dưới bốn tháng, hắn kỳ thật đã có suy đoán, nhưng chính tai nghe Diệp Phàm nói, hắn vẫn hơi giật mình.
Đã nhiều năm không ai có thể được Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy thừa nhận, xem ra Diệp Phàm đúng là vương thể.
- Diệp Phàm, ta có một câu hỏi, ngươi thấy tiện thì nói, nếu không có thể lựa chọn không trả lời.
- Dương lão xin hỏi.
- Mười cái đầm nước, ngươi ở cái đầm thứ mấy?
- Cái thứ mười!
Diệp Phàm cao giọng nói, cái này không cần giấu diếm, hắn có tư chất tốt sẽ mang đến cho mình càng nhiều tiện lợi.
Quả nhiên . . .
Trong điển tịch của Thiên Phủ có ghi chép, ngoại trừ vương thể, không có thể chất nào có thể tiến vào đầm nước thứ mười. Ánh mắt Dương Thương lộ ra hưng phấn tột độ, hắn bật cười sang sảng:
- Tốt, tốt, Diệp Phàm, ngươi giỏi lắm, từ giờ trở đi, ngươi chính là thiếu phủ chủ của Thiên Phủ chúng ta, chỉ cần tu vi của ngươi đạt tới Hợp Thánh cảnh, ngươi sẽ là phủ chủ Thiên Phủ.
- Dương lão, cái này . . . Tiểu bối có tài đức gì?
Diệp Phàm ngại ngùng nói, dù hắn không phải rất giả tạo, nhưng vẫn phải làm ra vẻ một chút. Hơn nữa, hắn cũng có hứng thú với vị trí phủ chủ này, nhưng cũng dừng ở mức hứng thú mà thôi.
- Vật này là lệnh bài thiếu phủ chủ, cứ quyết định như vậy. Lần này ngươi giúp Thiên Phủ ta giành được đệ nhất trong Tứ phủ, tiếng tăm của ngươi ở Thiên Phủ cũng không ai bì được, ngươi làm phủ chủ đời kế là mong muốn của mọi người.
- Đã như vậy, nếu tiểu bối từ chối thì bất kính, nhưng hi vọng hiện tại Dương lão đừng tuyên bố với học phủ, đến lúc đó gặp sư huynh sư tỷ còn phải hành lễ với ta, phong chủ chúng ta nhìn thấy ta cũng phải chào một câu thiếu phủ chủ, ta thật sự không quen.
Đó là suy nghĩ thật của Diệp.
- Ừ, trên lệnh bài có đánh dấu mười tên Thái thượng trưởng lão Thiên Phủ và ta, Ngô Hoa sư đệ, Tôn Thái sư đệ, một khi ngươi gặp nạn, có thể kích hoạt lệnh bài, lệnh bài sẽ trực tiếp định vị, chúng ta sẽ tìm đến trong thời gian nhanh nhất.
- Đa tạ Dương lão!
- Tốt, trở về tu hành đi, đừng quên ước định Đế Lâm. Đúng rồi, ba ngày sau đã đến lịch luyện tân sinh hàng năm của Thiên Phủ. Tất cả tân sinh đều chịu sự giám sát của đệ tử ngũ tinh lục tinh tiến về sơn mạch Thiên Thú lịch luyện, mười người một tổ, mục tiêu nhiệm vụ là thu hoạch nội đan của hung thú tam phẩm.
- Đương nhiên với thực lực của ngươi ta không cần lo lắng, nhưng nhưng mười nhóm người phải thành lập tổ đội, trong vòng ba ngày sẽ giao danh sách cho người phụ trách. Đúng rồi, sơn mạch Thiên Thú cũng có chút nguy hiểm, Nhược Huyên cùng một tổ với các ngươi, ngươi để ý một chút, ngươi là thiếu phủ chủ, có một số việc, ngươi cần lưu ý.
- Đã rõ! Dương lão, xin cáo từ!
Diệp Phàm nghe vậy nhẹ gật đầu, sau đó chắp tay rời đi, đợi bóng dáng đám người Diệp Phàm biến mất, một bóng người gần đó đi tới:
- Gia gia, có chuyện gì không?
Dương Thương nghe vậy liền nở nụ cười hiền hòa, cưng chiều nhìn Dương Nhược Huyên, cười nói:
- Sao hả, cháu gái ngoan, không có chuyện thì ông không thể tìm ngươi?
- Gia gia, ta còn không hiểu rõ ngươi sao, nếu không có việc gì, trừ phi ta tìm ngươi, bằng không làm gì có chuyện ngươi chủ động đi tìm ta?
Dương Nhược Huyên bất lực nói.
- Ngươi cảm thấy Diệp Phàm thế nào?
- Rất xuất sắc!
- Ba ngày sau là đại hội học phủ lịch luyện, ta đã phân ngươi vào cùng tổ với Diệp Phàm, hắn cũng đồng ý. Nha đầu, Diệp Phàm là thiếu niên không tệ, nếu ngươi có ý với hắn, lần này cần phải nắm chắc cơ hội.
- Gia gia, ngươi nói gì vậy, ta chỉ đơn thuần thưởng thức Diệp Phàm, không như ngươi nghĩ, hắn thật sự ưu tú, nhưng không phải gặp được một người ưu tú thì tôn nữ sẽ thích.
Dương Nhược Huyên có chút bất đắc dĩ nói.
- Ai, ta không hiểu chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, nhưng dù thế nào, ngươi tự lo liệu đi, bây giờ Diệp Phàm là rồng ẩn trong đầm, có lẽ ngươi còn cơ hội tiếp cận hắn, tương lai khi hắn là rồng bay lên trời, ngươi muốn một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.
- Gia gia, tình cảm tôn nữ của ngươi liền kém cỏi vậy sao? Ngươi còn như vậy ta không để ý tới ngươi.
- Ha ha, tốt, tốt, không kém cỏi, là gia gia nói sai rồi, đi, đánh ván cờ gia gia.
. . .
Sau khi Diệp Phàm rời khỏi Dương Thương thì trực tiếp đi đến Nhiệm Vụ các, đan dược bọn họ luyện chế đã có chút khan hiếm, cũng may lần thi đấu này Dương Thương cho hắn một số điểm lớn, nếu không thật có chút xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch.
Phía trên Thiên Hạc, Diệp Tàn có chút hiếu kỳ nói:
- Hội học phủ lịch luyện, Đại Lực, hội lịch luyện này là sao?
- Hội lịch luyện là học phủ tạo ra để rèn luyện tân sinh Thiên Phủ, có thể nói, tân sinh Thiên Phủ mất tích trong hội lịch luyện hàng năm, không có bốn mươi cũng có hai mươi. Lịch luyện kiểu này một mặt là để tân sinh tích lũy kinh nghiệm, mặt khác để bổ sung tài nguyên cho Thiên Phủ. Dù sao học phủ lớn như thế, muốn duy trì cũng cần một chút tài nguyên ủng hộ.
- Nói cách khác, lần lịch lãm này tất cả nội đan của hung thú tam tinh đoạt được đều phải nộp lên?
- Không sai, hơn nữa lịch luyện do đệ tử ngũ tinh, lục tinh dẫn đầu, bọn họ cũng không phải tận tâm tận lực, năm ngoái khi ta và Huân Y lịch luyện, thiếu chút nữa đã gặp tai nạn.
- Chuyện thế nào?
- Lúc ấy dẫn đầu đệ tử chúng ta là đệ tử ngũ tinh Sở Dương, người này say mê sắc đẹp của Huân Y, sau này đến lúc đó, hắn đẩy những người khác ra, có ý làm nhục Huân Y. Ta và Huân Y đương nhiên không đồng ý tách đội, nhưng người khác lại không dám làm trái ý muốn của Sở Dương. Nếu không phải Tiêu Sênh Vũ sư tỷ đi ngang qua, có lẽ ta đã bị giết, Huân Y cũng bị làm nhục.
- Còn có chuyện như vậy, hèn gì vừa rồi lời nói Dương lão có hàm ý, xem ra hắn muốn mượn tay ta thanh tẩy Thiên Phủ một lần, chức thiếu phủ chủ này cũng không dễ làm.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi trầm tư nói:
- Sở Dương đúng không? Nếu như lần này hắn vẫn lĩnh đội, ta sẽ giúp Huân Y làm thịt hắn.
- A, Diệp Phàm, không cần, bây giờ ngươi là thiếu phủ chủ, nếu giết người bị phát hiện, không tốt cho ngươi.
Huân Y có chút lo lắng nói.
- Hắn có ý đồ bất chính với ngươi, đương nhiên phải giết!
Diệp Phàm lắc đầu, Huân Y nghe vậy sửng sốt, quay đầu bình tĩnh nhìn Diệp Phàm, trên gương mặt đỏ ửng tràn ngập hạnh phúc.