Vô Địch Thiên Đế

Chương 344: Cuối cùng cho điểm

Chương Trước Chương Tiếp

- Tất cả dừng lại!

Một tiếng hét nhàn nhạt vang lên, đồng thời trên hội trường xuất hiện ba bóng dáng cực lớn và một lão già bay đến.

Viện trưởng!

Lý Tự Lai liền cung kính nói với người tới, mấy người Ngô Hoa cũng riêng phần mình chắp tay về phía hình ảnh hành lễ. Viện trưởng của vốn học phủ đồng thời xuất hiện, ba học phủ kia là trận pháp hình chiếu, Thánh Phủ là bản thân viện trưởng Bách Tiếu Ngữ.

Đám người Ngô Hoa thu hồi vũ khí đứng một bên, tất cả đệ tử đều lẳng lặng đứng ở phía dưới. Từ việc Mộng Vô Cực bị giết đến nổ ra trận chiến của cường giả Hợp Thánh cảnh khiến tất cả đệ tử đều có chút sững sờ, càng thêm bội phục mấy người Diệp Phàm.

Mọi người nhớ tới lúc Huân Y bị trọng thương, Diệp Phàm đã từng nói một câu: Trong vòng đấu hỗn hợp, ta muốn ngươi chết!

Chết thật, Diệp Phàm nói được thì làm được, thậm chí, cả đám người Lý Tự Lai cũng không kịp cứu viện.

Mà lúc này, tâm thần của mọi người đã bị viện trưởng Linh Phủ Niệm Như Mị hấp dẫn. Đây là yêu nữ đã thể hiện được chữ Mị đến cực đỉnh. Dáng người chữ S hoàn mỹ khiến người ta sôi máu, môi đỏ mọng, đôi mắt biết nói, vẻ đẹp tuyệt thế vô song.

Trang phục đỏ bó sát người thấp thoáng xuân sắc, thậm chí qua màu sắc và hoa văn quần áo mơ hồ có thể thấy được, cặp đùi đẹp thon dài trắng noãn mượt mà ẩn hiện bên trong, câu dẫn tâm hồn của đám người.

Hay cho một vưu vật tuyệt thế, hay cho một yêu tinh động lòng người, yêu nữ đệ nhất Đông Linh cảnh, danh bất hư truyền.

- Lý sư đệ, ngươi đây là muốn làm gì?

Bách Tiếu Ngữ có chút khó chịu nói.

- Sư huynh, Vô Cực . . . Vô Cực chết rồi!

Lý Tự Lai có chút bi phẫn nói, Mộng Vô Cực ở Thánh Phủ, cũng giống Diệp Phàm ở Thiên Phủ hiện tại. Đó là phủ chủ tiếp theo, cũng được kỳ vọng khiến cho học phủ càng thêm huy hoàng. Nhưng một cường giả thiên tài ngàn năm khó gặp một lần như thế lại chết rồi.

Có thể tưởng tượng đòn này là một đả kích với Thánh Phủ.

- Làm sao chết?

- Trên sân đấu pháp bị mấy tiểu bối này đánh chết!

- Có từng nhận thua không?

- Chưa từng, không, là bọn tiểu bối này khăng khăng muốn giết hắn, căn bản không cho hắn cơ hội nhận thua.

- Nếu chưa từng nhận thua, sao ngươi lại ra tay với đệ tử những học phủ khác? Lui ra đi, trên sân đấu pháp chết sống có số, tài nghệ không bằng người thì thôi, nếu chúng ta ra tay, chẳng phải là làm trò cười cho người ta.

- Nhưng . . .

- Lui ra!

Bách Tiếu Ngữ quát to, sau đó nhìn sang đám người Dương Thương, cao giọng nói:

- Sao, các ngươi đã hài lòng chưa?

- Hài lòng?

Bờ môi đỏ mọng mê người của Niệm Như Mị lộ ra một nụ cười quyến rũ:

- Tiếu Ngữ ca ca, cái này nô gia không hài lòng, Thánh Phủ phá hủy hiệp nghị Tứ phủ, đây cũng chính là Ngô Hoa của Thiên Phủ dẫn đầu, nếu đổi thành đại trưởng lão, chẳng phải mấy đệ tử ưu tú này đã bị giết chết rồi sao?

- Chẳng lẽ ngươi quát lớn một câu là chuyện này coi như xong?

- Ha ha, đúng vậy, Tiếu Ngữ sư huynh, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chuyện này Đạo Phủ chúng ta và Linh Phủ khó mà nói xử phạt, nhưng hiệp nghị Tứ phủ là quy định, học phủ nào làm trái thì sẽ bị trừng phạt, muốn đơn giản hóa mọi chuyện, không có khả năng.

Viện trưởng Đạo Phủ Vương Thu Sinh lộ ra một một nụ cười nhạt.

Lý Tự Lai ở một bên nghe vậy không khỏi sững sờ. Giữa Tứ phủ quả thật có một quy tắc riêng nhưng hắn thật sự không biết hiệp nghị Tứ phủ. Không chỉ là hắn, mấy người Ngô Hoa cũng không biết. cái này cũng là hiệp nghị mà Thái thượng trưởng lão và viện trưởng của các học phủ cùng tuân theo.

Dù sao bên trên bốn học phủ còn có một Kiếm Tông, đến một lúc nào đó, bốn học phủ lớn cũng cần liên thủ, Kiếm Tông có mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại liên minh của bốn học phủ. Nếu không với tính cách duy ngã độc tôn của Kiếm Tông, bọn họ sớm đã phụ thuộc Kiếm Tông.

Hiệp nghị này thành lập là để phòng ngừa Kiếm Tông chiếm đoạt bọn họ, vốn dĩ sẽ không áp dụng trong Tứ phủ võ hội, nhưng võ hội lần này liên quan đến Đế Lâm. Linh Phủ và Đạo Phủ đương nhiên miễn cưỡng tính như vậy.

Dương Thương hiểu ý của Niệm Như Mị và Vương Thu Sinh, lập tức cao giọng nói:

- Không sai, lần này Thánh Phủ làm quá mức, nếu cứ tính như vậy, Thiên Phủ ta há có thể bỏ qua?

- Vậy Dương sư đệ muốn thế nào?

Sắc mặt Bách Tiếu Ngữ có chút khó coi.

- Nghe nói còn có một trận đấu thử thách, nhưng ta nghĩ trong trường hợp này, Thiên Phủ ta đã nắm chắc hạng nhất, đệ tử nhị tinh thi đấu vòng thử thách nếu không có Mộng Vô Cực, Thánh Phủ các ngươi chắc chắn hạng chót.

Dương Thương nói tiếp:

- Như vậy, cũng không cần thi vòng thử thách, Thiên Phủ hạng nhất, tính theo điểm số, Thánh Phủ có lẽ được hạng hai, Đạo Phủ cao điểm hơn Linh Phủ được hạng ba, còn Linh Phủ hạng tư, nhưng Thánh Phủ trái với quy định nên trực tiếp hạng tư.

Hành động này hiển nhiên không có lợi cho Thiên Phủ. Quả thực, dù Thánh Phủ hạng hai hay hạng tư, Thiên Phủ nắm chắc hạng nhất, nhưng lúc này vì sao Linh Phủ và Đạo Phủ có lòng tốt đứng về phía Thiên Phủ, mục tiêu của bọn họ chẳng phải là vì xếp hạng ở Tứ phủ võ hội, vì tiến vào danh ngạch Đế Lâm sao.

Có thể bán cho Đạo Phủ và Linh Phủ một nhân tình, Dương Thương rất sẵn lòng. Về phần Thánh Phủ, khi tiểu tử thúi Diệp Phàm này giết chết Mộng Vô Cực, Thiên Phủ và Thánh Phủ đã không tồn tại khả năng hoà giải, nếu đã vậy, hắn cần gì quan tâm suy nghĩ của Bách Tiếu.

- Nô gia đồng ý cách nghĩ của Dương Thương ca ca. Tiếu Ngữ ca ca, việc này cứ quyết định như vậy đi, ngươi cũng không muốn vì vi phạm quy định mà khiến mọi người không thoải mái chứ, Thánh Phủ coi như thi đấu tại sân nhà, cách làm này thực sự làm lòng người rét lạnh, lần thi đấu tiếp theo, cứ để Thiên Phủ tổ chức.

- Không sai, Tiếu Ngữ sư huynh, ngươi thấy thế nào?

- Ha ha, Thánh Phủ chúng ta phá hư quy tắc trước, nên như thế, chắc chắn là vậy rồi.

Bách Tiếu Ngữ nghe vậy trầm mặc một phen, sau đó nở nụ cười nói, trong đôi mắt tràn đầy hàn ý. Hắn quả thực không ngờ Lý Tự Lai lại động thủ trong Tứ phủ võ hội, xem ra hàng năm Tứ phủ đệ nhất đã che đậy tâm tư của những trưởng lão và phó viện trưởng này.

Hình ảnh viện trưởng của ba học phủ dần dần biến mất. Lúc Niệm Như Mị biến mất, hai mắt biết nói chuyện vô cùng động lòng người nhìn mấy người Diệp Phàm, sau đó lộ ra nụ cười mị hoặc thiên hạ:

- Mấy tiểu tử kia đúng là lợi hại, giết luôn cả thiên tài của Thánh Phủ. Nô gia rất ưa thích, sau này nếu có cơ hội, hoan nghênh đến Linh Phủ chúng ta làm khách.

- Nô gia tự mình chiếu cố mấy người các ngươi.

Nói xong, Niệm Như Mị còn nháy nháy mắt, nhìn trộm. Sắc mặt Đại Lực đỏ bừng, ba người Diệp Phàm cũng có chút khí huyết sôi trào, không thể không nói, nàng đã mị đến tận xương tủy, chỉ tùy ý triển lộ khí tức mà đã ảnh hưởng đến mấy người Diệp Phàm.

Trong lòng Diệp Phàm âm thầm cảnh giác, nàng ta cũng không phải đèn cạn dầu, đạt tới tu vi Hợp Thánh cảnh phát ra khí tức mị hoặc, chí ít với tu vi hiện tại của hắn còn có chút không chịu đựng nổi.

Ba người Diệp Phàm xem như không tệ, dưới đài đệ tử nam đã hoàn toàn mê say, yêu nữ như thế, quả nhiên là tuyệt thế phong hoa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)