Vô Địch Thiên Đế

Chương 343: Xung đột leo thang

Chương Trước Chương Tiếp

Mộng Vô Cực cũng có chút sững sờ, chặn lại, Đại Lực vậy mà chặn lại đòn tấn công của hắn, sao có thể, Đại Lực là cái thá gì? Dù người này rất mạnh, nhưng Mộng Vô Cực chưa bao giờ xem hắn là đối thủ.

Vì sao đệ tử Thiên Phủ sẽ bộc phát ra sức chiến đấu đáng sợ trong trận này?

- Mộng Vô Cực, giờ chết của ngươi đến rồi!

Diệp Phàm gầm thét một tiếng:

- Giết!

Đám người lập tức sửng sốt, trên đài cao, sắc mặt Lý Tự Lai đại biến, nhưng đã không kịp cứu viện. Trong nháy mắt thân hình Diệp Phàm bộc phát ra tốc độ cực hạn gấp năm lần lúc trước hắn biểu hiện, lập tức bay đến phía trước Mộng Vô Cực, hỏa diễm và quả cầu hàn băng trong tay hòa vào nhau, sau đó hung hăng ấn về phía Mộng Vô Cực.

Đồng thời, Đại Lực, Huân Y, Diệp Quỷ và Diệp Tàn dường như cũng mở ra thuật cấm kỵ, đồng loạt bộc phát ra sức mạnh kinh hãi hơn. Diệp Quỷ trực tiếp buông tha cho Ngô Cuồng sắp bị đánh bại, mười sáu bóng người trải rộng chung quanh Mộng Vô Cực, tiếp theo, mười sáu tiếng kiếm rít truyền đến.

Kính Chi Phản Tượng liền theo Bát Hoang rồi Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm ẩn tàng chiến kỹ kiếm rít lên!

Thần hồn Mộng Vô Cực lập tức có chút bối rối, nhưng lập tức thanh tỉnh, tiếp theo, Huân Y đánh ra Huyết Liên Hoa Chi Vũ, huyết dịch vận chuyển không phù hợp lẽ thường, thân hình Mộng Vô Cực đông cứng lại.

Nhưng vào lúc này, Bát Hoang côn hỏa diễm của Đại Lực hung hăng nện xuống.

Đấu Chuyển Tinh Di!

Thân hình Mộng Vô Cực lập tức trao đổi với Diệp Tàn. Trường đao của Diệp Tàn chắn ngang, trường côn của Đại Lực trượt theo trường đao của Diệp Tàn, trên không trung mạnh mẽ di chuyển phương hướng vọt tới Mộng Vô Cực còn đặt chân chưa ổn, hiển nhiên từ khi mới bắt đầu, đám người Diệp Phàm đã nhằm vào Đấu Chuyển Tinh Di của Mộng Vô Cực.

Phát ra công kích là Đại Lực, mà thân hình Diệp Quỷ biến thành mười sáu cái, trong đó Kính Chi Phản Tượng hầu như không khác gì bản thể. Mộng Vô Cực căn bản không có cách nào phân rõ thực thể, cho nên hắn chỉ có thể chuyển di cho Diệp Tàn.

Nhưng điều mà Mộng Vô Cực và tất cả mọi người dưới đài cũng không ngờ là sức lực của Diệp Tàn khủng bố đến trình độ này. Hắn vậy mà chính diện chặn lại một côn của Đại Lực, đồng thời hai người cực kỳ ăn ý chuyển dời sức công kích lên người Mộng Vô Cực.

Trường côn gào thét, Mộng Vô Cực dựng thẳng kiếm chắn lại, lực lượng kinh khủng khiến hắn không bị khống chế bay lên, đồng thời trên mặt có chút trắng bệch, một cỗ khí tức tử vong tràn ngập thần hồn hắn.

Kiếm quang của Diệp Quỷ hiện lên.

Võ kỹ thân pháp Địa giai cấp trung Bắc Thiên Tam Tinh Bộ ẩn tàng chiến kỹ Thế Mệnh Chi Ảnh, Mộng Vô Cực vượt qua nguy hiểm trí mạng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, máu văng tung tóe, chiến đấu dồn dập như thế, ngay cả một câu nhận thua hắn cũng không kịp nói.

Tiếp theo, quả cầu hỏa diễm và hàn băng của Diệp Phàm rơi xuống đỉnh đầu hắn.

Mộng Vô Cực vội vàng lấy ra một tượng gỗ, phun ra một ngụm tinh huyết về phía con rối, trong nháy mắt thân hình hắn bị hai cực băng lửa của Diệp Phàm bạo chém thành từng mảnh.

- Phía trên Ngô Cuồng ba mét!

Diệp Phàm quát to, con rối thế mệnh, đây chính là cấm khí cực kỳ khó được, sao gọi là cấm khí? Có năng lực nghịch thiên, pháp khí đặc biệt dùng một lần sẽ hỏng, loại vật này ít nhất cũng phải Luyện Khí Sư thất phẩm tài năng luyện chế, trận pháp trong đó đã đạt đến chí lý Thiên Đạo cực sâu.

Một khi sử dụng con rối thế mệnh thì có thể tránh được một lần tử kiếp, loại vật này, dù Diệp Phàm ở kiếp trước cũng chưa từng có được, Mộng Vô Cực tuyệt đối nhận được truyền thừa của một vị đại năng tuyệt thế.

Nhưng chưa ăn qua thịt heo, còn không thấy qua heo chạy sao? Hắn không có con rối thế mệnh nhưng biết đặc tính của con rối này, người thế mệnh sẽ dịch chuyển ngẫu nhiên đến trong phạm vi ba mét chung quanh. Diệp Phàm là nhãn lực bậc nào, lập tức khóa được Mộng Vô Cực.

- Nhất Tiến Định Thiên Sơn!

Huân Y hét vang, ngay sau đó, một mũi tên với tốc độ đáng sợ lập tức bay qua, máu tươi chợt hiện, một bóng người bay ra từ đỉnh đầu Ngô Cuồng, toàn bộ lồng ngực trực tiếp nổ tung, vùn vụt rơi xuống dưới đài.

- Vô Cực!

Lý Tự Lai đã bay đến giữa không trung kêu thảm một tiếng, nguyên lực cực kỳ khủng bố lập tức nổ tung, ngay khi Mộng Vô Cực rơi xuống lập tức tiếp được hắn, đồng thời thân ảnh Ngô Hoa bay đến chắn trước mặt đám người Diệp Phàm, trên mặt có chút ngưng trọng.

Tất cả đệ tử đều là ngây tại chỗ, chém rồi? Đám người Diệp Phàm chém chết Mộng Vô Cực?

Boomerang xoay tròn trong tay Ngô Cuồng không biết khi nào đã rơi xuống đất, khuôn mặt đầy sửng sốt, thế thì còn đánh thế nào? Mộng Vô Cực đã bị giết, năm người này sao lại ác liệt như vậy?

Đệ tử Linh Phủ, Thiên Phủ và Đạo Phủ, thậm chí trong học viện xa xôi của ba học phủ lớn, tất cả trở nên vô cùng yên tĩnh, loại đả kích này khiến mọi người không thích ứng được. Đó là Mộng Vô Cực, thiên tài đệ nhất của Thánh Phủ, thậm chí rất có thể là thiên tài đệ nhất Đông Linh cảnh, hắn lại bị giết?

- Vô Cực, Vô Cực!

Lý Tự Lai mất mát nhìn lồng ngực Mộng Vô Cực bị mũi tên nổ tung hoàn toàn, lập tức, một cỗ sát ý xông phá chân trời:

- Tiểu bối, muốn chết!

Ầm!

Tu vi Hợp Thánh cảnh của Ngô Hoa bỗng nhiên nổ tung, một cây trường thương xuất hiện trong tay hắn, thân hình vẫn che chắn trước mặt đám người Diệp Phàm:

- Lý Tự Lai, ngươi muốn đánh nhau?

- Ngô Hoa, đệ tử Thiên Phủ ngươi giết thiên tài đệ nhất của Thánh Phủ ta.

- Không giết được à?

- Đền mạng!

- Nhào vô!

Ầm!

Công kích kinh hoàng bùng nổ, trận chiến của Hợp Thánh cảnh trong nháy mắt bộc phát, chẳng ai ngờ rằng phó viện trưởng Thánh Phủ sẽ trực tiếp điên cuồng, cùng lúc Bạch Khinh Ngữ và các trưởng lão khác bay đến bên cạnh đám người Diệp Phàm, một mực thủ hộ bọn họ, còn nguyên một đám trưởng lão Thánh Phủ thì đưa mắt nhìn nhau.

- Thánh Phủ là muốn phá hư quy tắc sao? Ha ha ha, cũng tốt, Thánh Phủ làm đệ nhất quá lâu, nên xuống đài!

Điều mọi người không ngờ tới là Hồ Triển bay đến bên người Ngô Hoa, trường kiếm trong tay trực tiếp xuất thủ, vây công Lý Tự Lai, thân hình Lạc Băng rơi xuống kéo căng cung ngọc pha lê chỉ thẳng vào Lý Tự Lai.

Lập tức, đệ tử Thánh Phủ trợn tròn mắt, hiện giờ ba học phủ lớn đứng trên cùng một chiến tuyến. Dù thực lực của Thánh Phủ có mạnh hơn mỗi học phủ khác nhưng cũng có hạn. Nếu thật sự đánh nhau, Thánh Phủ tuyệt đối không phải là đối thủ của ba nhà liên thủ.

- Hồ sư đệ, Lạc Băng sư muội, các ngươi có ý gì, đây là ân oán giữa Thánh Phủ và Thiên Phủ chúng ta.

- Hôm nay đệ tử Thánh Phủ chết rồi liền dám ra tay với Thiên Phủ, ngày sau, đệ tử hai đại học phủ chúng ta nếu bình thường luận bàn giết đệ tử Thánh Phủ, có phải các ngươi cũng xuất thủ đúng không? Bốn học phủ ở Đông Linh cảnh, không phải Thánh Phủ các ngươi nói mới tính.

Giọng nói trong trẻo của Lạc Băng lạnh lùng vang lên, bọn họ không phải trợ giúp Thiên Phủ, mà nhất định phải duy trì quy tắc này, ai phá hư quy tắc, cũng sẽ bị hợp nhau tấn công, nếu không sau này bốn học phủ còn có quy tắc sao?

- Thánh Phủ quá mức!

Hồ Triển cũng cao giọng nói, hắn vốn dĩ vì Mộng Vô Cực một chọi năm đánh bại Đạo Phủ nên nổi giận trong bụng, Mộng Vô Cực chết rồi hắn vô cùng khoái chí. Dù tiểu bối Thiên Phủ cũng có thể xấu vô cùng, nhưng quy tắc chính là quy tắc.

Muốn phá hư quy tắc, Thánh Phủ còn chưa đủ tư cách, ít nhất, ngay trước mắt Đạo Phủ của hắn và Linh Phủ mà trực tiếp ra tay với Thiên Phủ, đây cũng không phải là ân oán của học phủ mà là coi thường hai học phủ kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)