Có hai mươi người hoàn toàn không do dự cắm chủy thủ vào trái tim của mình, trong đó có cả bảy nữ tử kia.
Tròng mắt Diệp Phàm hơi co lại, không nói gì, càng không có ý bảo người cứu, trái lại cười híp mắt nhìn những người khác.
Những người khác nhìn thấy hai mươi người này, tánh mắt từ kiên nghị đến tuyệt vọng, cuối cùng chậm rãi biến mất, trong lòng không còn chút may mắn nào. Trong lòng bọn họ cũng không phải không có người từng nghĩ Diệp Phàm dùng cách này để thử bọn họ. Xem ra, Diệp Phàm không có ý định này.
Diệp Phàm đảo mắt nhìn qua hai mười người này. Trong đó có hai người đầu tiên lộ ra ánh mắt kiên nghị, đến cuối cùng là không thể tin được, tiếp theo là hối hận.
Trong lòng âm thầm hiểu rõ, hai người này tất nhiên là thám tử của Thiên Hạ Thương Hội gài vào. Bởi vì hai người bọn họ biết sau lưng mình có sư phụ thần bí, cho nên bọn họ nghĩ mình có thủ đoạn khiến bọn họ không chết.
Vì vậy mới có sắc mặt thay đổi như vậy, những người khác là ánh mắt không muốn, có người là giải thoát, có người bất đắc dĩ, nhưng tuyệt đối không thể không dám tin tưởng.
- Hai người này đã chết, chôn.
Diệp Phàm chỉ vào hai người nói.
Hạ nhân thô lỗ giơ bọn họ lên, máu tươi chảy xối xả, dọa tất cả những kẻ còn muốn đánh cược.
Sau đó có hai mươi ba người lựa chọn rời đi. Diệp Phàm căn dặn hạ nhân đưa cho ngân lượng xóa bỏ nô tịch.
Loại tình huống này khiến một nhóm người dao động, trong đó lại có bốn mươi người rời đi.
Chỉ còn lại có ba mươi bảy người cuối cùng. Trong đó có hai mươi chín người đi ra, lựa chọn bao vây tấn công Diệp Phàm. Tám người khác khẽ cắn môi, cắm chủy thủ vào tim.
Đến lúc này, có hai mươi sáu người ngã vào trong vũng máu.
Ba mươi bảy người khác nhìn nhau, sau đó đều công kích Diệp Phàm. Diệp Phàm không rời đi, không sử dụng bất kỳ nguyên lực nào, chỉ dùng tay đánh tất cả ngã xuống đất.
Những tiếng động liên tụcv ang lên, tất cả ngã xuống đất không dậy nổi.
- Đuổi tất cả những người này về Văn Hương Thức Nhân, cứ nói ta không cần nhiều nô lệ như vậy, trả lại cho bọn họ.
Diệp Phàm cao giọng nói.
Hạ nhân bắt đầu dẫn bọn họ đi. Ánh mắt đám người này đầy hối hận, cuối cùng biến thành phẫn nộ và oán hận.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn bọn họ, mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của mình. Oán hận hắn sao? Chẳng qua đãi ngộ của bọn họ không bằng những người lựa chọn từ bỏ mà thôi!
Chờ các nô lệ rời đi, Diệp Phàm lấy ra mấy chục mũi kim châm, nguyên lực chuyển động, ném về phía rất nhiều nô lệ đang nằm trong vũng máu.
Chủy thủ cắm vào tim của hai mươi sáu tên nô lệ bắt đầu biến mất, cuối cùng tất cả dung nhập vào trong thân thể của bọn họ, quả thực vô cùng kì diệu.
Hai mươi sáu người chậm rãi tỉnh lại, nghi ngờ nhìn về phía Diệp Phàm, tay phải sờ về phía trái tim, sau đó mỗi người đều kinh hãi.
Diệp Phàm ném ra ba mươi thanh đao kiếm:
- Lựa chọn đao là chiến sĩ hộ vệ của Mặc Vương Phủ ta, nhiệm vụ bình thường là bảo vệ nhân vật quan trọng. Lựa chọn kiếm là đội ám sát của Mặc Vương Phủ, dùng cho thu thập tin tức và ám sát.
- Trong ba hơi thở phải lựa chọn xong vũ khí của mình.
Diệp Phàm cao giọng nói.
Ba hơi thở sau, mọi người đều cầm vũ khí, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm với vẻ tôn kính kiên quyết. Khi bọn họ cầm lấy đao kiếm, bọn họ đã hiểu rõ, Diệp Phàm công nhận bọn họ.
Hai mươi sáu người, gồm mười bốn người lựa chọn đao và mười hai người lựa chọn kiếm. Bảy nữ tử có ba người lựa chọn kiếm, bốn người lựa chọn đao.
Diệp Phàm thoả mãn thu một cây đao và ba thanh kiếm còn lại:
- Dùng máu ở tim chăm sóc nuôi dưỡng đao kiếm, giao tiếp với thanh chủy thủ khế ước đã đâm vào tim!
Năm phút sau, trên đao kiếm của tất cả mọi người đều lộ ra tia sáng kỳ lạ, dường như có linh tính vậy, đám người lập tức vui mừng.
- Được rồi, từ giờ trở đi, các ngươi chính là thủ hạ của Diệp Phàm ta. Người cầm đao tạm thời đi theo Diệp Tàn. Người cầm kiếm do Diệp Quỷ chịu trách nhiệm.
Diệp Phàm nói tiếp.
Trên mặt Diệp Tàn và Diệp Quỷ không hề lộ cảm xúc, hai mắt lạnh lùng nhìn những người này.
Lúc này người cầm kiếm và người cầm đao chia làm hai nhóm.
- Các ngươi có thể quên đi cái tên trước kia. Ta không có hứng thú biết các ngươi đã từng có tên gì, nếu lựa chọn theo ta, ta sẽ cho các ngươi cái tên mới. Các ngươi lấy phong, vân làm tên. Người cầm kiếm là phong. Phong nhất tới Phong Thập Nhị. Người cầm đao là Vân, Vân Nhất tới Vân Thập Tứ.
Diệp Phàm lần lượt đặt biệt danh cho mỗi người.
- Cảm ơn chủ thượng!
Hai mươi sáu người quỳ một chân trên mặt đất hô to.
- Sau này gọi ta công tử là được rồi. Ta hi vọng có một ngày, các ngươi có thể trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay ta, kiếm chỉ thiên hạ.
Diệp Phàm hô to, sau đó nhìn Diệp Tàn cũng Diệp Quỷ khẽ gật đầu.
Hai người hiểu ý, dẫn theo đám người rời đi. Chuyện huấn luyện thế nào, Diệp Phàm sẽ không quản. Những người này, hắn toàn quyền giao cho nhị đệ tam đệ.
...
Buổi tối.
Trong tiểu viện của Tô Tịch.
- Mẫu thân có hài lòng với cuộc sống ở đây không?
Trên mặt Diệp Phàm mỉm cười ấm áp.
- Đứa trẻ ngốc này, ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới cuộc sống như bây giờ, sao có thể không hài lòng chứ?
Tô Tịch nghe vậy cười nói, có lẽ cuộc sống tốt hơn, làn da của nàng cũng trở nên mềm mại hơn, mỉm cười trông như một thiếu nữ vậy.
Diệp Phàm nghe vậy trong lòng cũng vui mừng, nói:
- Mẫu thân hài lòng là được rồi. Ta đã từng nói, ta sẽ không để cho mẫu thân phải chịu sỉ nhục và nén giận nữa.
- Được, Phàm nhi, nương tin tưởng ngươi. Nhưng ngươi cũng không cần quá mệt mỏi, phải chú ý sức khỏe. Công pháp ngươi bảo ta tu luyện vẫn rất hữu dụng, ở đan điền đã có luồng khí xoáy.
Tô Tịch yêu thương nói, sau đó nói về công pháp.
- Đã có luồng khí xoáy?
Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi sửng sốt. Công pháp này tên là Thái Âm Nguyên Sinh Quyết. Khi hắn nhận được Đan Môn Quyết ttrong di tích, nó cũng được đặt chung một chỗ.
Hắn không nhìn ra được đẳng cấp của nó. Nhưng hắn tu luyện loại công pháp này rất chậm, hơn nữa không thấy có bất kỳ lực công kích nào, Diệp Phàm cảm giác hoàn toàn chỉ dùng để dưỡng sinh.
Hắn vốn muốn kéo dài tuổi thọ cho Tô Tịch, mới bảo nàng tu hành loại công pháp này, nhưng không nghĩ bây giờ mới chỉ một tháng, nàng đã tu luyện ra luồng khí xoáy, thật sự làm cho hắn trở tay không kịp.
- Sao vậy Phàm nhi? Có vấn đề à?
Tô Tịch hơi căng thẳng nói.
- À, không, mẫu thân chỉ để ý tu luyện là được rồi. Đúng rồi, mẫu thân có chăm chỉ tu luyện công pháp này không?
Diệp Phàm cười ha hả nói.
- Ta làm gì có tâm tư đó. Chỉ vào lúc rảnh rỗi mới tu hành một lát. Phần lớn thời gian đều dành cho chăm sóc cây cỏ trong sân.
Tô Tịch nghe vậy không khỏi cười nói, đồng thời xoa đầu Diệp Phàm, tự hào nói:
- Có Phàm nhi ở đây, ta cần gì phải tập võ.
- Chỉ cần mẫu thân vui vẻ là được rồi. Trời đã tối, hài nhi phải quay lại thôi.
- Được, ngươi cũng đừng luyện tập quá vất cả.
...
Trở lại tiểu viện của mình, trong lòng Diệp Phàm xúc động, đúng là có tâm trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tâm cắm liễu, liễu lên cây. Thật không ngờ được Thái Âm Nguyên Sinh Quyết không yêu cầu về tư chất, nhưng có yêu cầu về tâm cảnh cao như vậy.
Diệp Phàm rũ bỏ tạp niệm, lấy ra Cố Nguyên Đan nuốt xuống, sau đó ngồi xếp bằng tu luyện.
Khi Cố Nguyên Đan vừa vào trong cơ thể Diệp Phàm đã trực tiếp nổ tung, nguyên lực cực kỳ nồng đậm điên cuồng di chuyển trong cơ thể hắn. Hồ đan môn vô cùng rộng lớn của hắn nhanh chóng được nguyên lực rót đầy.