Vô Địch Thiên Đế

Chương 33: Thử thách

Chương Trước Chương Tiếp

- Hả, ngươi thật sự không biết sao?

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, không khỏi kinh ngạc kêu lên. Chẳng hiểu sao, nàng cảm thấy hơi mất mát, dường như nàng đã quen với Diệp Phàm không gì không làm được, hắn đột nhiên nói mình không biết, làm cho nàng không cảm thấy đắc ý.

- Đây là võ kỹ chỉ có nữ tử mới có thể sử dụng, ngươi cảm thấy ta sẽ biết sao?

Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi bất đắc dĩ nhìn Bắc Cung Tuyết.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, miệng mấp máy nhưng không nói ra lời.

- Nhưng ta có thể dạy ngươi. Ta biết cách thức vận công và chiêu thức trong quyển bí tịch này.

Diệp Phàm nói tiếp.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, hai mắt đang ảm đạm chợt phát sáng, lộ ra răng khểnh đáng yêu. Nàng rất vui mừng, ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao mình sẽ vui mừng như vậy.

Có lẽ trong lòng nàng, Diệp Phàm đã là sư phụ của nàng, sư phụ của mình không gì không làm được, dù sao cũng có cảm giác rất tuyệt, không phải sao?

Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên tự giác lui xuống. Bí tịch cao cấp này là do Sở Hoàng giao cho Bắc Cung Tuyết, nếu các nàng ở đây học, khó tránh khỏi quá vô lễ.

Bên trong tiểu viện, Diệp Phàm bắt đầu dạy Bắc Cung Tuyết luyện tập, bởi vì hắn không có cách nào tu luyện, vì vậy không thiếu được tiếp xúc tứ chi, giúp đỡ Bắc Cung Tuyết sửa lại tư thế, Bắc Cung Tuyết đỏ mặt, tim bất giác đập nhanh.

Cho tới buổi trưa, nàng dường như vẫn không nắm bắt được gì.

Diệp Phàm hơi nghi ngờ nhìn Bắc Cung Tuyết, trong lòng thầm phiền muộn, Bắc Cung Tuyết này có tư chất không kém, tuyệt đối là trên Thiên phẩm, sao học một ngày mà tiến bộ chậm như vậy?

- Ngươi rất nóng sao?

Diệp Phàm nhìn gương mặt nàng đỏ bừng, không khỏi hỏi, trong lòng thầm thở dài. Chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi, đã trổ mã quốc sắc thiên hương như vậy, nếu thêm mấy năm nữa, sợ rằng sẽ xinh đẹp đứng đầu thiên hạ mất.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, hung hăng trừng mắt nhìn mắt Diệp Phàm, xấu hổ nói:

- Đại dâm tặc!

Nàng nói xong rời đi, chỉ để lại Diệp Phàm với vẻ mặt khó hiểu. Hắn không nhịn được thầm phỉ nhổ: Ta làm gì chứ?

Diệp Phàm lắc đầu, đi ra khỏi phủ công chúa, chạy về phía phủ đệ của mình.

Sau khi ăn cơm cùng hai vị huynh đệ trong phủ đệ xong, hắn hấp ta hấp tấp đi tới hậu viện.

Lúc này, trong hậu viện có ba trăm nô lệ, trong đó có cả nữ và nam, mỗi người đều đờ đẫn nhìn hắn, trong mắt không hề có sức sống.

Không thể tu hành, bản thân làm đầy tớ, những người này đã mất cảm giác với cuộc sống từ lâu.

Diệp Phàm lẳng lặng đi quanh đám người một vòng, lắc đầu:

- Quả nhiên là vô dụng.

Lời này vừa nói ra, lập tức có không ít người lộ ra ánh mắt phẫn nộ, sau đó biến thành bất đắc dĩ, đau khổ. Cũng có người lộ ra hàm xúc khác.

Diệp Phàm lấy ra một quyển bí tịch, Diệp Quỷ Diệp Tàn đứng ở phía sau lưng hắn, lạnh lùng nhìn ba trăm người này.

- Đan điền là khởi đầu, chứa linh khí trong trời đất, rửa đi thân thể phàm trần máu thịt, được đại đạo của thiên địa. Trên đan điền, đan môn làm cột trụ, đan môn mở ra, có thể nạp linh khí trong trời đất, rửa đi phàm trần, được thiên linh của đại đạo...

Diệp Phàm chậm rãi nói, hai mắt cẩn thận quan sát cảm xúc trên mặt những người này. Trong đó có gần trăm người lộ ra ánh mắt nóng như lửa. Còn có hơn một trăm người lộ vẻ nghi ngờ. Về phần những người còn lại hơi phức tạp, hơi giễu cợt.

Hắn vung một tay lên, ngoại trừ những nô lệ lộ ra ánh mắt nóng như lửa, những người khác được tháo còng tay còng chân, đồng thời cởi bỏ ấn ký nô lệ:

- Tam đệ, đưa ngân lựng cho những người này, thả bọn họ ra khỏi phủ.

Diệp Quỷ nghe vậy, lúc này khẽ gật đầu, phân phó hạ nhân đi làm. Hơn hai trăm người kia đều nghi ngờ, rời đi dưới sự hướng dẫn của hạ nhân.

Những người còn lại khoảng chín mươi bảy người. Nam tử khoảng chín mươi người, nữ tử chỉ có bảy người.

Nô lệ nữ rất được yêu thích trên thị trường. Dù sao không ít quan lại, quý nhân đều có một vài sở thích đặc biệt. Đối với nô lệ nữ, bọn họ muốn làm gì thì làm, trừ khi nô lệ nữ quá xấu, hoặc vô cùng hung ác, trinh liệt.

Diệp Phàm vừa liếc mắt nhìn qua, bảy nữ tử này có dáng vẻ mập mạp, mặt bị dao rạch, không cần phải nói, trước khi bọn họ trở thành nô lệ đã từng dùng Phù Thũng Thảo, có chút cá tính.

Phù Thũng Thảo có thể làm cho toàn thân người ta béo lên, nhưng lại vô cùng đau đớn. Người bình thường tình nguyện chết cũng không dùng loại vật này. Nhưng làm đầy tớ, có đôi khi chết sẽ chỉ làm người mua nô lệ giận chó đánh mèo lên người nhà của hắn.

Đương nhiên, nô lệ bị bắt lại khác.

Bảy người này tình nguyện dùng Phù Thũng Thảo cũng không hy vọng trở thành đồ chơi của nam nhân. Phương diện ý chí, giới hạn cuối cùng, nguyên tắc, tôn nghiêm đã không cần kiểm tra nữa.

- Các ngươi biết vì sao ta giữ các ngươi lại không?

Diệp Phàm cao giọng hỏi.

Chín mươi bảy người đều im lặng.

- Bởi vì các ngươi còn có sự theo đuổi, còn có tôn nghiêm. Ta không cần một thủ hạ đã tê dại đến mức không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì. Từ ánh mắt nhiệt tình của các ngươi, ta thấy được ta trước kia, cho nên các ngươi có tư cách ở lại.

Diệp Phàm cao giọng hơn:

- Nhưng… điều này không có nghĩa là các ngươi có tư cách làm thủ hạ của ta.

- Ta cho các ngươi công pháp có thể tu luyện, thậm chí ta có thể giúp các ngươi tu luyện, giúp đỡ các ngươi một lần nữa tìm về tôn nghiêm làm người, nhưng… ta cần sự trung thành tuyệt đối.

Diệp Phàm dừng lại một lúc mới nói tiếp:

- Các ngươi bằng lòng bỏ ra sự trung thành của các ngươi không?

Chín mươi bảy người nghe xong, không cần nghĩ ngợ đã quỳ một chân trên mặt đất:

- Thuộc hạ bằng lòng thề sống chết thần phục!

- Thề sống chết thần phục?

Diệp Phàm khẽ gật đầu, ném ra chín mươi bảy thanh đoản kiếm:

- Nhặt lên!

Đám người đi tới nhặt chủy thủ lên, sau đó trở lại vị trí cũ, quỳ một chân trên mặt đất.

- Ta cho ba người các ngươi lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, cướp bí tịch trong tay ta, ta sẽ không dùng bất kỳ nguyên khí nào. Các ngươi đoạt được, quyển bí tịch này là của các ngươi, các ngươi cũng có tư cách nhận được tôn nghiêm.

- Lựa chọn thứ hai, giống như nhóm người vừa rồi, cầm tiền, thoát khỏi nô tịch, sống cuộc sống của người bình thường.

- Lựa chọn thứ ba, dùng chủy thủ của các ngươi, cắm vào trái tim của các ngươi, ai mạng cứng, người đó có tư cách nhận được tôn nghiêm, mỗi người đều có số phận của mình, không phải sao?

Diệp Phàm nói xong, ngồi ở trên ghế dựa lớn, trên mặt anh tuấn mỉm cười bình thản. Mà trong giờ phút này, trong mắt rất nhiều nô lệ, hắn lại có vẻ thâm sâu khó lường như vậy.

Diệp Phàm chọn người rất đơn giản, người lựa chọn loại thứ nhất sẽ không trung thành, bởi vì một ngày nào đó, sẽ có cám dỗ lớn hơn thúc đẩy bọn họ quay giáo phản kích.

Đây là cám dỗ rất trắng trợn, mình không dùng nguyên lực, tất nhiên có người mang tâm tư may mắn muốn cố đánh một trận, nhưng bọn họ mới nói sẽ thề sống chết thần phục, bây giờ lại ra tay với hắn, hơi châm chọc.

Người lựa chọn điều thứ hai có ranh giới cuối cùng của mình, từ giây phút bọn họ lựa chọn thần phục, bọn họ chắc hẳn hiểu rõ thân phận của mình, ra tay với Diệp Phàm, bọn họ không làm được.

Nhưng đồng thời, thủ hạ như vậy sẽ không vì ngươi phấn đấu quên mình đi tìm chết, bởi vì bọn họ không có can đảm chết, cũng không đáng để Diệp Phàm tốn công sức bồi dưỡng.

Người lựa chọn loại thứ ba là những người Diệp Phàm cần. Giữa chết và ra tay với hắn, bọn họ lựa chọn chết, ở trước cộc sống bình thường và không cam lòng bình thường, bọn họ không cam lòng bình thường, chỉ có người như vậy, mới có tư cách trở thành kiếm trong tay Diệp Phàm.

Đâm chủy thủ vào trái tim, căn bản chắc chắn phải chết, Diệp Phàm tất nhiên có năng lực bảo vệ những người này không chết, nhưng những người này hoàn toàn không biết.

Đây là thử thách Diệp Phàm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️