Chuyện Thiên Phủ thu đồ đệ sẽ diễn ra vào đầu xuân năm sau, cũng chỉ còn khoảng hai tháng nữa.
Người có thể tham gia đại hội tuyển đồ đệ đều là công tử quý tộc nổi danh Hoàng Đô, Diệp Phàm là Mặc Vương gia, tất nhiên cũng có tư cách, nhưng Diệp Tàn và Diệp Quỷ chỉ là nhân vật nhỏ không có tên tuổi.
Muốn để bọn họ tham gia đại hội lần này, nhất định phải nhờ Sở Hoàng giúp. Với quan hệ giữa Diệp Phàm và Bắc Cung Hàn Tiêu, nếu thật sự mở miệng, tất nhiên không thành vấn đề, nhưng Diệp Phàm không muốn nợ người ta.
Vì vậy chuyện dạy công chúa trở nên vô cùng quan trọng, chỉ cần hắn giao cho công chúa một vài thứ thật sự hữu dụng, đến lúc đó xin tư cách dự thi cho Diệp Quỷ và Diệp Tàn, cũng dễ dàng hơn
Hắn mải suy nghĩ, đột ngột linh mã bị người ép dừng. Một bóng người run lẩy bẩy ngã vào phía trước linh mã, trên người đầy vết thương.
Người này hiển nhiên đang trốn chạy, hoảng sợ không chọn đường vào đụng phải linh mã, nếu không phải linh mã của Diệp Phàm rất cường tráng, bóng người này vô cùng nhỏ bé và yếu ớt, sợ rằng lần này có thể làm linh mã kinh sợ.
Đồng thời có một đám người từ phía trước đi tới, liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Phàm và bóng người lôi thôi bên dưới, cao giọng nói:
- Thế tử nhà Trấn Sơn Vương làm việc, những người không có nhiệm vụ nhanh chóng cút ngay.
Người này vừa dứt lời, một bóng người mặc áo bào gấm từ phía sau chậm rì rãi đi tới, trên gương mặt tái nhợt đầy vẻ kiêu căng, lãnh đạm liếc nhìn Diệp Phàm, lớn tiếng nói:
- Bản công tử cũng không ngồi trên ngựa, ngươi lại dám cưỡi ngựa trước mặt bản công tử, bây giờ cút xuống cho ta!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi ngây người, nhìn người này giống như một kẻ ngốc. Xét về chức vụ, Trấn Sơn Vương ngang hàng với hắn. Chỉ có điều Trấn Sơn Vương có thực quyền, hắn chỉ mang danh nghĩa.
Người này chẳng qua là thế tử, ở trong Hoàng Đô còn có thể kiêu ngạo đến mức này, đúng là vô pháp vô thiên.
Diệp Phàm mỉm cười, không để ý, khẽ hỏi người phía trước:
- Ngươi bảo ta lăn xuống?
- Không sai, thế tử nhà ta bảo ngươi lăn xuống, ngươi điếc sao? Thế tử nhà ta chính là Hứa Sát Bắc – con trai út được Trấn Sơn Vương yêu nhất - Hứa Lâm. Đừng nói là ngươi, cho dù là hoàng tử cũng sẽ nể mặt vương gia nhà ta, sẽ không cưỡi ngựa ở trước mặt thiếu gia nhà ta.
Hạ nhân dẫn đầu vênh mặt nói. Người này tên là Vương Thử Địa, chính là người hầu số một của Hứa Lâm.
- Hứa Lâm?
Diệp Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười, ánh mắt giễu cợt:
- Chưa nghe nói qua, chó nhà ai vậy?
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người đột nhiên im lặng. Hứa Lâm cũng không kịp phản ứng. Hắn tự cho rằng mình đặc biệt kiêu ngạo, nhưng không ngờ nam tử trước mắt còn muốn phách lối hơn cả hắn.
- Hắn đang nói gì?
Hứa Lâm cao giọng, trên gương mặt vốn tái nhợt cũng thoáng ửng đỏ vì giận.
- Bẩm thế tử, hắn nói chưa nghe nói qua tên của ngài, còn nói ngài là chó.
Vương Thử Địa nghe vậy nói ngay.
Hứa Lâm chợt đạp hắn ngã xuống đất:
- Ai cần ngươi lặp lại, bản thế tử không nghe được chắc?
- Dạ, dạ, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.
Vương Thử Địa bò dậy, sợ hãi nói, sau đó đi tới bên cạnh Hứa Lâm cao giọng nới:
- Công tử đá một phát giống như đánh còn cảnh tỉnh, làm ta hiểu ra, ngay cả rào cản tu vi cũng có buông lỏng.
Diệp Phàm ở bên cạnh nghe vậy khóe miệng không khỏi giật giật. Không ngờ trên đời còn có kẻ vô liêm sỉ như vậy.
- Ngươi nói vớ vẩn gì thế? Tất cả đều xông lên, đánh hắn tàn phế cho ta. Dám bất kính với ta, ta muốn hắn chết. Chém cả tên ăn mày ti tiện kia nữa!
Hứa Lâm chỉ hô to hai câu, gương mặt đã đỏ bừng, giống như trải qua cuộc chiến đấu ác liệt lắm vậy. có thể thấy người này đã bị tửu sắc ăn mòn đến mức nào.
- Vâng vâng!
Vương Thử Địa nịnh nọt nói, sau đó nhìn về phía hạ nhân giận dữ hét lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Các ngươi điếc rồi à? Xông lên, đánh hắn tàn phế!
Các hộ vệ gật đầu, xông về phía Diệp Phàm. Hai mươi người đều là cao thủ, thực lực đều khoảng Ngưng Thể cảnh tứ trọng.
Diệp Phàm thấy thế, tay phải vỗ một cái vào linh mã, cả người bay lên, chân đạp hư không, áo choàng tung bay, một chân giẫm lên trán của người đầu tiên, tiếp theo xoay một trăm tám mươi độ, chém xuống.
Diệp Phàm đánh bay một người. sau đó hạ xuống đất, nhún chân lại lượn một vòng. Có mấy hộ vệ hét lên rồi ngã gục.
Đãng Phong Chưởng, chưởng ảnh trùng điệp, cuồng phong gào thét.
Tam Thốn Bộ, như xa như gần, mờ ảo khó có thể nắm lấy.
Đám hộ vệ bên cạnh Hứa Lâm đều bị hắn đánh bay.
Đồng thời hắn đạp mạnh xuống đất, bay ngược lại.
Một gã hộ vệ đang cầm đao bổ về phía người ăn mày nhỏ bé và yếu ớt dưới linh mã của hắn.
Diệp Phàm lập tức lao đến, tay phải chộp lấy cánh tay của tên ăn mày kéo mạnh lại phía sau.
Tên ăn mày trực tiếp bay lên, Diệp Phàm tung chân đá mạnh về phía tên hộ vệ cầm đao kia.
Hai mắt Diệp Phàm đối diện với đôi mắt của tên ăn mày trên không trung.
Đôi mắt thật đẹp.
Ầm!
Hộ vệ kia bị Diệp Phàm đá bay. Hơn hai mươi cao thủ đều ngã xuống đất rên rỉ, chỉ còn lại có Hứa Lâm và Vương Thử Địa ngây ra nhìn Diệp Phàm.
Sau khi tên ăn mày kia được Diệp Phàm cứu, rút cánh tay lại, nói một câu cảm ơn nhỏ tới mức không nghe thấy được, liếc nhìn Diệp Phàm rồi nhanh chóng rời đi.
Diệp Phàm thấy thế thì ngây người, nhưng thật ra không để ý nhiều.
Diệp Phàm phóng người lên ngựa, mặc kệ Hứa Lâm đang đờ đẫn, nghênh ngang rời đi. Trong Hoàng Đô, loại thiếu gia chỉ biết ăn chơi đàn đúm như vậy nhiều không kể xiết, hắn không có hứng thú thay trời hành đạo.
Hứa Lâm mất một lúc lâu mới kịp phản ứng, nuốt nước bọt, cảm thấy bị sỉ nhục. Tuy Diệp Phàm không làm gì hắn, nhưng hắn đường đường là thế tử của Trấn Sơn Vương, lại bị người dọa cho sợ không dám nói một câu, đây là sỉ nhục lớn tới mức nào.
- Trở về phủ, điều tra thân phận của người này cho ta. Ta nhất định phải báo mối thù này.
Hứa Lâm cao giọng nói, sau đó hung hăng trừng mắt đám hộ vệ:
- Một đám vô dụng, trở về tự sát đi. Nếu không ta giết chín tộc của các ngươi.
Hai mươi hộ vệ này nghe xong lập tức tái mặt, quỳ xuống xin tha.
...
Phủ công chúa.
Hôm qua Diệp Phàm không tới, ba người Bắc Cung Tuyết đã tốn cả một ngày để nghĩ cách gây khó dễ cho hắn. Nhưng tất cả các phương diện từ võ kỹ đến luyện dược, luyện khí, từ cầm kỳ thư họa đến ăn uống, chơi bời, không có gì mà Diệp Phàm không biết.
Hôm qua, ba mỹ nhân trầm tư suy nghĩ suốt một ngày, cuối cùng Bắc Cung Tuyết quyết định lấy ra đòn sát thủ của mình.
- Bản thiếu?
Diệp Phàm nhận lấy bí tịch Phượng Minh Kinh Vũ Kiếm trong tay Bắc Cung Tuyết, thầm nghĩ, đây là Bắc Cung Hàn Tiêu giao cho nàng, thật ra đây cũng là một cơ hội tốt, chỉ cần mình dạy võ kỹ này cho Bắc Cung Tuyết, chắc hẳn chuyện tư cách dự thi của Diệp Tàn Diệp Quỷ sẽ giống như nước chảy thành sông.
- Hừ, thế nào? Ngươi không biết sao? Nếu ngươi không biết, có lẽ không thể sư phụ ta được, chỉ có thể làm bia kiếm cho ta, mỗi ngày chịu trách nhiệm theo ta luyện kiếm, cũng thuận tiện phối hợp với bản cô nương tu hành cầm kỳ thư họa...
Bắc Cung Tuyết nói nói, còn muốn Diệp Phàm dạy nàng thứ khác. Không có cách nào, Diệp Phàm ở những phương diện này thật sự quá giỏi. Ba ngày nay tiếng đàn kia đủ cho nàng nghe hoài không chán, nhìn bức tranh của hắn, càng có cảm giác hưởng thụ và cảm ngộ.
Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên ở bên cạnh nghe xong, không khỏi cười khúc khích, ngượng ngùng nhìn về phía Diệp Phàm.
- Phượng Minh Kinh Vũ Kiếm là võ kỹ chỉ có nữ nhân mới có thể sử dụng được. Khi tu luyện tới cảnh giới hoàn mỹ, có thể phát ra cánh phượng, có thể hình thành kiếm khí phượng vũ trong thời gian ngắn. Phượng Vũ có thể công có thể thủ, cũng có thể đạt được tác dụng bay lượn. võ kỹ này chính là võ kỹ Thiên giai trung cấp.
Diệp Phàm nói:
- Ta không biết bộ võ kỹ này.