Vô Địch Thiên Đế

Chương 318: Sao chép bất kỳ công pháp nào

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng dù vậy thì sao chứ?

Luận võ khí, ngoại trừ Mộng Vô Cực, không có người nào là đối thủ của Đãng Thiên Nhai, đệ tử Thánh Phủ có tự tin này.

- Xem ra ngươi rất có lòng tin với vũ khí mình nắm vững, rất tốt, ta đột nhiên không muốn giết ngươi vội, có lẽ, chúng ta có thể chơi chút kích thích, hôm nay, bất kể ngươi dùng vũ khí gì, ta đều có thể đánh bại ngươi.

Đãng Thiên Nhai cao giọng nói, đồng thời tay phải vung lên, một cây chủy thủ xuất hiện trong tay hắn. Dĩ nhiên hắn không có Thiên Vân, nhưng hắn giàu có cũng không phải Diệp Phàm có thể sánh bằng. Linh khí loại này ở Trung Linh cảnh tuyệt đối không tính là đồ vật hiếm lạ gì.

Trong giới chỉ của hắn, có đủ loại vũ khí linh khí.

Hai người đứng ở hai bên, sau đó cong chân cùng lúc lao tới!

Keng!!

Chủy thủ của cả hai va chạm nhau trên không trung, tiếp theo, ở khoảng cách rất gần chớp lóe đối đầu!

Keng keng keng keng!

Vô số ánh sáng lạnh lẽo lóe lên xung quanh hai người, tốc độ cực nhanh, thân pháp khó lường, chủy thủ xoay tròn kinh hoàng, lập tức hai người thể hiện kỹ năng chiến đấu siêu cao.

Thanh Diệp nhìn hai người, không tự giác nuốt nước miếng. Nàng dùng chủy thủ nhưng nàng tự thấy kỹ năng chủy thủ của nàng xem ra cũng chỉ là cơ bản.

Vù vù vù!

Ảnh Chi Vũ!

Hình dáng hai người đồng thời mang theo huyễn ảnh, giống như điệu múa ưu mỹ nhất trên đời này, chủy thủ nhảy múa loang loáng, ánh mắt tất cả đệ tử bị hấp dẫn, hai người chiến đấu giống như bức tranh nghệ thuật nở rộ, xinh đẹp và đầy sát khí.

Keng!

Tốc độ hai người càng lúc càng nhanh, tiếng chủy thủ va đập sít sao lúc trước biến mất không thấy gì nữa, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng chủy thủ va chạm, nhưng loại chiến đấu này càng thêm hung hiểm.

Diệp Phàm cảm giác thật thoải mái, hết sức dễ chịu, Đãng Thiên Nhai quả nhiên là thiên tài vô song chỉ đứng sau Mộng Vô Cực ở kiếp trước, chỉ riêng việc sử dụng chủy thủ đã đạt đến đỉnh cao chuyên môn tu hành thích khách.

Đãng Thiên Nhai không sử dụng võ kỹ, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không sử dụng, chí ít trước mắt hắn vẫn tương đối nhẹ nhõm, mà Đãng Thiên Nhai hiển nhiên đã có chút chật vật.

Chủy thủ của hai người đánh ra một tia sáng lạnh, đột ngột, thân hình Diệp Phàm hóa thành huyễn ảnh, nhanh chóng kéo ngang, đồng thời, chủy thủ trong tay điên cuồng xoay tròn theo góc độ cực kỳ hiểm hóc tránh đi tất cả công kích của Đãng Thiên Nhai, hung hăng đâm về cổ của hắn.

Lập tức, đệ tử các đại học phủ giật mình.

Rõ ràng tình hình vốn dĩ vẫn rất cân bằng lại bị cú kéo ngang kỳ quái của Diệp Phàm trực tiếp đảo ngược, tình thế của Đãng Thiên Nhai trở nên cực kỳ khó khăn.

- Đây là . . . Kỹ pháp rất quen!

Có đệ tử nghi ngờ nói.

- Chiết Tuyến Huyễn Ảnh . . . Đột tiến?

Trầm Mộng có chút không xác định nói.

- Là Chiết Tuyến Huyễn Ảnh đột tiến!!

Giọng Thanh Diệp vang lên, đồng thời, thiên tài ở các học phủ khác ngạc nhiên kêu lên.

- Không thể nào . . .

- Chiết Tuyến Huyễn Ảnh đột tiến là nhằm vào tầm xa, ai có thể sử dụng loại kỹ pháp này ở khoảng cách ngắn như vậy, đây là muốn chết sao? Phải biết, chủy thủ cũng không phải cung tên, đây là vũ khí sẽ tùy thời thay đổi phương hướng theo tâm ý người sử dụng, huống chi, đối phương còn là Đãng Thiên Nhai.

- Đây chính là Chiết Tuyến Huyễn Ảnh đột tiến, trời ạ, đây là yêu nghiệt thế nào, vậy mà có người có thể dùng một chiêu này trong khoảng cách gần tránh được vũ khí cận chiến của đối phương, quá mạnh!!!

Tất cả đệ tử đều kinh ngạc nhìn Diệp Phàm và Đãng Thiên Nhai giữa sân, đây chính là tuyệt đỉnh thiên tài quyết đấu sao? Trong khi người khác vẫn nắm vững kỹ pháp thì bọn họ đã sử dụng kỹ pháp đến mức đáng sợ.

Trong đôi mắt Đãng Thiên Nhai lộ ra một tia kinh ngạc, chiêu này của Diệp Phàm quả thật khiến hắn trở tay không kịp, thậm chí chủy thủ đánh tới làm hắn né tránh không kịp, ngoài cách dùng võ kỹ, hắn căn bản trốn không thoát, lập tức dưới chân như rồng, cả người trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Ẩn thân?

Chỉ cần nguyên tố ánh sáng trong một khu vực bị hấp thụ hoàn toàn thì có thể đạt được hiệu ứng tàng hình, nhưng loại nguyên tố này không phải thứ bọn họ có thể hiểu được, đây là sản phẩm của thiên đạo, chỉ có tài năng võ kỹ ẩn tàng chiến kỹ mới phát động đươc.

- Đây là . . . Tam Sinh Ảnh Sát!!

Diệp Phàm lẩm bẩm nói.

Tam Sinh Ảnh Sát, chủy thủ kỹ Thiên giai cấp sơ, ẩn tàng chiến kỹ hư chi sát trận, tạo thành ba hình ảnh phản chiếu vô hình để tấn công kẻ thù, thực thể có thể che giấu khí tức trong thời gian ngắn.

Loại công pháp này chính là sát chiêu ẩn nấp cực kì khủng bố của thích khách, nhưng cũng có một vấn đề lớn nhất chính là dù có thể che giấu khí tức, hắn vẫn sẽ không tránh khỏi tổn thương, nhưng chủy thủ của Diệp Phàm lại đâm vào không khí, nói một cách khác, đối phương còn dùng cùng loại thân pháp Tam Thốn Bộ trốn khỏi nơi này.

Keng!

Diệp Phàm xoay tròn chủy thủ trong tay chặn chủy thủ Thiên Quân vừa đánh ra bên cạnh, thân ảnh Đãng Thiên Nhai xuất hiện.

Diệp Phàm thấy thế lập tức quát lạnh một tiếng:

- Ảnh chi Phân Thân Trảm!

Thân hình hắn chia thành hai đánh ra công kích đáng sợ về phía Đãng Thiên Nhai xuất hiện, nhưng đúng lúc này, sau lưng Diệp Phàm xuất hiện một khác Đãng Thiên Nhai, ánh sáng lạnh lẽo bay đi, và sát ý bị xé nát.

Thân ảnh Diệp Phàm trực tiếp bị đâm xuyên, lập tức đệ tử Thiên Phủ có chút lạnh lòng.

Giả!

Chủy thủ của Đãng Thiên Nhai lượn vòng một cái, hai thân ảnh đều biến mất, tất cả đều là tàn ảnh!

Vù!

Diệp Phàm phá không mà ra, chủy thủ chém ngang, phập!!

Cũng là giả!

Lập tức, các đệ tử xung quanh đều sửng sốt, cho đến Đãng Thiên Nhai thứ ba ra sân đánh giết Diệp Phàm. . . Diệp Phàm vẫn là giả.

Hình dáng của hai người dường như không có thật, vào lúc này, ở rìa sân đấu, hai bóng dáng Diệp Phàm đồng thời xuất hiện, chém ngang qua hư không.

Keng!

Trong hư không một bóng người bay ra, Thiên Quân ngăn trở công kích của Diệp Phàm, đồng thời bụng đau xót, lại là một chủy thủ khác của Diệp Phàm lượn vòng, chuôi chủy thủ hướng về phía bụng đối phương, một quyền nện xuống.

Đãng Thiên Nhai bay thẳng lên rơi xuống đất, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.

Lập tức, tất cả đệ tử đều có chút sững sờ, đây mới là trận chiến bí ẩn nhất của thích khách, thật thật giả giả, khó phân biệt hư thực, nhưng điều đám người không thể nào hiểu được, người bị đánh lui không phải Diệp Phàm mà là Đãng Thiên Nhai, hơn nữa rõ ràng Diệp Phàm nương tay, nếu không vừa rồi Đãng Thiên Nhai đã trọng thương.

Kỳ thật người khác hiểu lầm, thực lực Đãng Thiên Nhai chắc chắn hơn hẳn, chỉ là vừa rồi đòn tấn công của Diệp Phàm tương đối nhẹ nên Đãng Thiên Nhai lựa chọn đón đỡ theo bản năng. Nếu vừa rồi Diệp Phàm hướng lưỡi chủy thủ về phía hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bị đánh trúng.

Bất kể thế nào, quyết đấu chủy thủ, Diệp Phàm hơn một bậc.

- Tam Sinh Ảnh Sát, ngươi vậy mà cũng biết Tam Sinh Ảnh Sát!

Đãng Thiên Nhai có chút không phục nói.

- Ta cũng không biết Tam Sinh Ảnh Sát, nhưng ngươi biết là được rồi, ta có thể phục chế tất cả võ kỹ của ngươi.

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói, lập tức, đệ tử Thánh Phủ không phục, nguyên một đám lớn tiếng nói:

- Khoác lác, phục chế võ kỹ người khác, ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Rõ ràng là biết môn võ kỹ này, giả thần giả quỷ.

- Ha ha, đám cặn bã Thánh Phủ, rất nhanh, các ngươi sẽ biết rõ Vương Tọa chúng ta mạnh chừng nào!

Đệ tử Thiên Phủ cười sang sảng nói, lần thứ nhất giao phong, Diệp Phàm chiếm thượng phong, bọn họ cũng rất đắc ý.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)