Vô Địch Thiên Đế

Chương 317: Diệp phàm với đãng thiên nhai

Chương Trước Chương Tiếp

- Đúng nha, Nhai Nhai khẳng định rất bất đắc dĩ, nhưng hắn vì toàn bộ học phủ, nhất định sẽ hi sinh bản thân, thật vĩ đại, ta rất thích.

- Người có tấm lòng này còn mạnh hơn Diệp Phàm tâm tư cẩn thận nhiều.

- Đúng đúng, Diệp Phàm vì một chút chuyện nhỏ liền bất kính với Phó viện trưởng chúng ta, cũng tốt, để cho Nhai Nhai ra tay đi!

Trên sân, trán Diệp Phàm nổi đầy vạch đen nghe đệ tử nữ Linh Phủ thét lên và bàn tán, hắn thực sự không còn gì để nói về những tên ngốc này.

Hầu như ba phủ đều cổ vũ Đãng Thiên Nhai, đệ tử Thiên Phủ hiện tại có vẻ hơi thế đơn lực bạc, mặc dù bọn hắn lớn tiếng la lên nhưng cũng nhanh chóng bị giọng nói của ba học phủ kia át đi.

- Đã nghe chưa? Tiếng hô của người thắng.

Đãng Thiên Nhai cao giọng nói, lẳng lặng nhìn Diệp Phàm, đầy vẻ châm chọc.

- Xin lỗi, ta chỉ nghe được một đám kẻ yếu vô tri.

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

- Ngươi có lẽ có ít thực lực, nhưng ngươi thật sự cho rằng ngươi có tư cách đấu với ta sao?

Đãng Thiên Nhai khoanh tay ngạo nghễ nói.

- Ngươi?

Diệp Phàm nghe vậy lắc đầu, sau đó dẫn theo đám người Thượng Quan Phi Độ đi đến khu chuẩn bị chiến đấu, giọng nói lớn vang lên lần nữa:

- Tính là thứ gì?

- Ha ha. . .

Trong đôi mắt Đãng Thiên Nhai lập tức bắn hàn quang ra bốn phía, rất tốt, hắn đã lớn như vậy, vẫn chưa có người nào dám vũ nhục hắn như thế, người dám làm vậy, chỉ có một kết quả, chết!

- Thiên Phủ bành trướng, dám nói Thánh Tử chúng ta như vậy.

- Thánh Tử chết bầm, Vương Tọa chúng ta không sợ bất luận kẻ nào.

- Đánh các ngươi thành chó.

- Để xem cuối cùng ai là chó!

. . .

Trận đầu bên phía Diệp Phàm là Dương Nhược Huyên, dù sao cũng là bốn phủ thi đấu, đông đảo đệ tử ở Thiên Phủ liều sống liều chết vì cái gì, không phải là vì trên đại hội này hiện ra bản thân, vì vẻ vang cho Thiên Phủ hay sao.

Nhưng cách làm của Thánh Phủ đã khiến lần thi đấu này biến chất, đi lên giành vinh quang thì lại bị bên kia làm nhục, đương nhiên, dù nhục cũng là một trải nghiệm quý giá trên con đường võ đạo của nhiều đệ tử.

Diệp Phàm đưa ra nhiệm vụ duy nhất cho Dương Nhược Huyên, không cần cậy mạnh.

Thiên Phủ và Thánh Phủ chênh lệch rất lớn, chí ít với bọn người Dương Nhược Huyên vẫn tương đối rõ ràng, cũng không phải nói thiên tư đám người Dương Nhược Huyên không bằng người khác, mà là vấn đề nội tình của học phủ. Thánh Phủ có quan hệ với đại gia tộc ở Trung Linh cảnh, bởi vì có quan hệ nên dược liệu và tài nguyên ở Thiên Phủ còn lâu mới có thể so sánh được với Thánh Phủ.

Sau khi hai người đấu mấy chiêu, Dương Nhược Huyên vô cùng dứt khoát nhận thua, chênh lệch quá lớn. Nàng gần như đã dốc toàn lực ứng phó, nhưng đối thủ còn chưa dùng tới tám thành thực lực.

Trận đầu thất bại đương nhiên khiến đệ tử Thánh Phủ càng thêm đắc chí.

Trận thứ hai ra sân là Sở Luyến Nguyệt.

Đối phương ra sân lần này là một gã thích khách, thuộc về loại hình một đòn liền chết, lần tấn công đầu tiên trực tiếp khiến Sở Luyến Nguyệt trọng thương nhận thua. Hai trận thất bại quá nhanh, cũng rất trực tiếp, đệ tử Thánh Phủ lập tức bắt đầu reo hò.

- Đến cùng ai là chó? Thiên Phủ phế vật, các ngươi còn không nhìn ra được sao? Các ngươi ngay cả cơ hội tiến vào đoàn chiến cũng không có.

- Nằm mơ đi, Vương Tọa chúng ta nhất định sẽ đánh bại Thánh Tử các ngươi.

- Ha ha, các ngươi mơ mộng hão huyền, quả nhiên là buồn cười.

. . .

Đội trưởng thi đấu, cũng là quyết định có thể tiến vào tranh tài đoàn chiến hay không, gặp Thánh Phủ, Diệp Phàm nhất định phải khiêng Thiên Phủ tấn cấp, chênh lệch giữa các đội viên quá lớn, đây là không cách nào tránh khỏi.

Đãng Thiên Nhai bay ra, hai người đối mặt nhau từ xa, nhưng rất nhanh, mọi người không ngờ Đãng Thiên Nhai buông ra một câu:

- Ván này ta nhận thua, ta muốn một chọi năm.

Nói xong, tay phải hắn chỉ đám người Đao Phỉ:

- Tất cả lên đi!

Tự tin, bá khí, phách lối, cũng không phải dành riêng cho đám người Diệp Phàm, Đãng Thiên Nhai cũng có sức mạnh này, hắn muốn nói cho tất cả mọi người, hắn cũng giống Mộng Vô Cực, nhục nhã Thiên Phủ thê thảm.

Các ngươi không phục? Được, đánh bại ta!

Hắn Đãng Thiên Nhai hôm nay chính là đến để giẫm Thiên Phủ.

Ầm!!

Tất cả đệ tử Thánh Phủ oanh động, loại bá đạo này, kích động nhiệt tình của tất cả mọi người, danh tiếng Thiên Phủ hôm nay khiến bọn họ rất khó chịu, nhất là Diệp Phàm phách lối càng chọc giận một nhóm người, Hiện tại, Đãng Thiên Nhai dùng phương thức của Diệp Tàn đánh vào mặt Diệp Phàm, đây là sự sỉ nhục khó tưởng tượng với Thiên Phủ, mà cũng là thăng cấp không cách nào tưởng tượng đối với Thánh Phủ.

- Thánh Tử, Thánh Tử, Thánh Tử!!

Tiếng reo hò cuồng nhiệt vang vọng toàn bộ Thánh Phủ, bên ngoài quảng trường có không ít đệ tử Thánh Phủ quan sát cũng nhao nhao gào thét cuồng nhiệt, khí thế trực tiếp truyền vào bên trong tòa Thánh Thành.

Vô số Võ tu lẳng lặng nghe lặng lẽ nghe tiếng hoan hô truyền đến từ Thánh Phủ, lộ ra vẻ tươi cười, Thánh Phủ vẫn là đệ nhất Tứ phủ, hai nam nhân kia. . . đúng là không người nào có thể đánh bại.

Đệ tử Thiên Phủ siết chặt nắm đấm, giữa âm thanh như sóng thần, ngôn ngữ của họ trở nên yếu ớt, tất cả những gì họ có thể làm là nín thở và nhìn Diệp Phàm đầy mong chờ, loại cảm giác này dường như đang tái diễn lại cảm giác hôm qua.

Nhưng lần này không giống nhau, Diệp Phàm không phải Kiếm Tiên Khách, hắn là Vương Tọa Thiên Phủ, bọn họ vô cùng cần Diệp Phàm rửa sạch loại khuất nhục này.

Diệp Phàm lẳng lặng đứng trên đài, tay phải có chút vung lên, đám người Đao Phỉ thấy thế dừng bước, lẳng lặng đứng phía dưới.

- Sao hả, các ngươi trực tiếp nhận thua sao? Hoặc là nói, không muốn vào đoàn chiến, trực tiếp thi đấu đội trưởng?

Đãng Thiên Nhai cao giọng nói:

- Các ngươi cho rằng như vậy có thể thoát khỏi sự thật các ngươi là phế vật sao?

- Đây chính là đoàn chiến, nhưng ngươi muốn một chọi năm, còn chưa đủ tư cách!!

- Thật sao, vậy ta sẽ đánh tới khi ngươi cho rằng có tư cách mới thôi! Ra tay đi, ngươi dùng vũ khí gì, ta dùng vũ khí đó.

Đãng Thiên Nhai cao giọng nói.

Đãng Thiên Nhai và Mộng Vô Cực toàn năng đã nổi tiếng ở ba phủ khác, vũ khí bọn họ nắm vững tuyệt đối không phải người bình thường có thể tưởng tượng, nhưng lọt vào tai đệ tử Thiên Phủ dường như lạ lắm.

Luận võ khí với Vương Tọa toàn năng của bọn hắn?

Lập tức, mọi người lộ ra nụ cười sâu kín.

Đệ tử học phủ khác nhìn vẻ mặt của đệ tử Thiên Phủ, lập tức bầu không khí có chút cổ quái, vừa rồi sắc mặt Thiên Phủ còn đỏ bừng nín thở, đột nhiên sắc mặt nguyên một đám có chút cổ quái, đây là tình huống gì.

- Cảm giác bầu không khí có chút không đúng, vì sao khi Đãng Thiên Nhai nói tùy tiện dùng vũ khí như Diệp Phàm, đệ tử Thiên Phủ lại là có biểu tình này?

Lam Tâm Linh Phủ hơi nghi hoặc một chút nói.

- Không biết, nhưng có cảm giác sẽ có trò hay.

Thanh Diệp hơi nghi hoặc một chút lắc đầu.

. . .

Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra vẻ tươi cười, muốn chơi sao? Được, chúng ta từ từ chơi!

- Nó gọi là Thiên Vân, còn có một cái tên rất thích hợp với nó, Thiên Biến! Là vũ khí ta dùng khá thuận tay.

Hai tay Diệp Phàm chậm rãi xuất hiện bộ bao tay màu bạc, đột nhiên nói ra vài lời không đâu, nhưng rất nhanh, đám người liền biết ý nghĩa lời nói của hắn, bao tay trong tay Diệp Phàm chậm rãi biến hóa, trở thành một cây chủy thủ.

Đây là một linh khí đặc biệt có thể biến thành bất kỳ vũ khí nào, mà Diệp Phàm sử dụng loại vũ khí này. . . Chẳng lẽ người này cũng biết rõ rất nhiều vũ khí?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)