Vô Địch Thiên Đế

Chương 315: Thiên phủ cường thế

Chương Trước Chương Tiếp

Đệ tử Thiên Phủ không quan tâm, hôm qua ranh giới cuối cùng của bọn họ bị những người này tùy ý phá vỡ thì thế nào, đột phá ranh giới cuối cùng, sẽ phải trả giá thật lớn. Hôm nay, chính là cái giá đắt của Đạo Phủ.

- Đệ tử Thiên Phủ đều lớn lối như vậy, sao ngươi không nói một câu chạm được ngươi thì coi như ngươi thua, hay là ngươi vốn là thứ rác rưởi?

Vương Cảnh nhìn Diệp Tàn nở nụ cười giễu cợt.

- Ta tự biết mình không mạnh bằng đại ca. Vương Cảnh, trò vặt này quá ấu trĩ, mục tiêu của ta chỉ có một, giết người, Chu Phương, ngươi chắc chắn phải chết!!

Diệp Tàn lạnh lùng nói.

- Ha ha, còn thật là vì một nữ nhân, ta không thể không nói, đệ tử Thiên Phủ thật ngu xuẩn, nếu ngươi đã không mạnh bằng đại ca ngươi thì nên thành thật làm con rùa đen rúc đầu thay vì can thiệp vào, phách lối thì phải trả giá đắt.

- Các ngươi . . . Còn chưa xứng để ta trả giá đắt!

Diệp Tàn cao giọng nói, tay phải nắm chặt chuôi Huyền Dương đao, Huyền Dương đao lật một cái, chỉ xéo mặt đất.

- Từ khi nào, một người tàn phế dám lớn lối trước mặt chúng ta như thế, các vị, trận chiến này, chúng ta phải thấy máu.

Vương Cảnh quát to một tiếng, trường thương như rồng, cả người lập tức phóng tới Diệp Tàn.

Mũi thương chợt hiện, vừa ra tay đã biểu hiện ra thực lực chiến đấu cực cao.

Trường đao trong tay Diệp Tàn gào thét, vô số bóng đao ngưng tụ bên cạnh hắn, Bách Ảnh Đao Bích đánh ra, vây kín chung quanh hắn vô cùng kín kẽ.

Keng keng keng!

Diệp Tàn nhẹ nhàng đỡ được công kích như vũ bão của đối phương, kỹ năng cơ bản vững chắc khiến người ta kinh ngạc.

Đội ngũ Vương Cảnh chỉ có một tay phi đao tầm xa, những người khác đều là chiến sĩ, một tên đao khách, một tên búa còn có một thương một côn.

Thực lực của bốn người tuyệt đối là cấp bậc thiên tài, rất nhanh, đủ loại võ kỹ chợt hiện, công kích dày đặc hoàn toàn bao phủ Diệp Tàn, nhưng điều đám người không thể ngờ là Diệp Tàn vẫn dễ dàng cản được, hơn nữa rõ ràng chỉ là tàn ảnh không có sức tấn công, vậy mà mạnh mẽ biến thành thực thể chặn lại công kích đối phương.

Trong đó cường giả cầm đao tốc độ nhanh nhất hơi sơ ý một chút, bị bóng đao đâm thủng một lỗ lớn, lập tức, trong lòng kinh hãi vô cùng, trong lòng lập tức kinh hãi, nhất thời công kích của mấy người cũng không bất cẩn như trước, không ai biết bóng đao đầy trời, cái nào là thật, cái nào là giả.

Diệp Tàn dễ dàng cản lại thế vây công của mấy người. Đến giờ phút này, mọi người mới dè chừng, phải biết, Diệp Tàn ngăn trở không phải đệ tử bình thường mà là mấy người thiên tài nhất trong hàng đệ tử nhất tinh Đạo Phủ.

Dù là tốc độ hay võ kỹ, đã dung luyện đến cấp độ đáng sợ, thế nhưng Diệp Tàn giống như cơn gió khiến người ta không thể phỏng đoán rồi ngang nhiên công kích.

Keng keng keng!

Liên tục ba đao, Chu Phương vô cùng mạnh mẽ vậy mà thổ huyết bay ngược. Lúc này, đệ tử Đạo Phủ đã ngồi không yên, mọi người dưới đài hoàn toàn nhìn ra, đám người Vương Cảnh căn bản không nương tay mà Diệp Tàn vẫn lấy sức một người chặn lại công kích cuồng bạo của năm người.

Thiên Phủ đệ tử cảm xúc bị điều động, từng tiếng Bá Vương chấn thiên động địa, Diệp Tàn thủ thế chậm rãi biến thành thế công, theo thời gian trôi qua, Diệp Tàn thực lực vậy mà lấy đáng sợ tốc độ tăng trưởng, hắn công kích càng ngày càng đáng sợ, lực lượng càng ngày càng cuồng bạo, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Đây là một Võ tu đáng sợ càng đánh càng mạnh!

- Các ngươi chỉ có ngần ấy thực lực sao? Đạo Phủ, không gì hơn cái này!

Diệp Tàn cao giọng nói, không hề khách khí sỉ nhục đối thủ, tiếp theo, hoành tảo thiên quân!

Keng keng keng!

Tiếng binh khí va chạm liên tiếp vang lên, tiếp theo, bốn người vây quanh Diệp Tàn đồng thời cảm giác được một cỗ lực lượng đáng sợ không cách nào ngăn cản truyền đến, thân hình mấy người lập tức mất khống chế bay ngược ra sau.

Tiếp theo, hình bóng Diệp Tàn vẫn luôn bất động như núi biến mất.

Tốc độ này . . . Không có khả năng!!

Đám người kinh hô, một thiên tài diễn dịch năng lực phòng ngự đến cực hạn, sao lại có tốc độ đáng sợ như vậy? Đây đã là tốc độ cực hạn của thích khách Nhập Cương ngũ trọng!

- Thực lực nghiền ép!!

Thanh Diệp có chút rung động nói, đừng nói Diệp Phàm, giờ phút này cho dù đối mặt Diệp Tàn, nàng cũng không có lòng tin, loại phòng ngự này khiến người ta tuyệt vọng, tốc độ không người nào có thể lý giải, lại là ác mộng của tất cả tầm xa.

Mà lực lượng không thể nào hiểu được kia càng là ác mộng của thích khách, Thanh Diệp đột nhiên phát hiện, người này vậy mà không có nhược điểm, không có bất kỳ kỹ năng nào có thể khắc chế hắn, tại sao có thể mạnh như vậy?

Đến lúc này, nàng nghĩ tới chiến ý của Diệp Phàm đối với Đại Tiểu Vương Thánh Phủ, người khác đều tưởng rằng hắn muốn đánh hai? Sai, cực kỳ sai lầm, Diệp Phàm có được đồng đội dạng này, hắn căn bản không cần đối mặt một đánh hai xấu hổ.

- Chu Phương, ta tới giết ngươi, ngươi hài lòng không?

Giọng nói Diệp Tàn lãnh khốc vang lên, lúc này Chu Phương sắp nứt cả tim gan cao giọng nói:

- Ta nhận . . .

Phập!

Giơ tay chém xuống, đầu to lớn của Chu Phương bay thẳng lên, máu me kinh hoàng phun ra, tất cả đệ tử đều kinh ngạc nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi ớn lạnh, giờ phút này đám người Vương Cảnh làm gì còn chiến ý nào, nguyên một đám tranh nhau chen lấn nói:

- Ta nhận thua!

Thân hình Diệp Tàn như gió, cách xa khu vực Chu Phương bắn máu tung tóe, trên người không dính một tia bụi đất bay đến một bên khác của sân đấu pháp, trường đao trong tay cách cổ Vương Cảnh chỉ có chút xíu, lại mạnh mẽ ngừng lại.

Trên mặt Vương Cảnh toát mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn quyết định thật nhanh nhận thua, một giây sau, hắn sẽ giống như Chu Phương đầu rơi xuống đất, bọn họ giết chóc chí ít dựa vào tàn nhẫn, nhưng Diệp Tàn giết chóc hoàn toàn là một loại hờ hững đối với sinh mạng.

Những cái này đương nhiên là Diệp Phàm huấn luyện ra, chỉ cần đạp vào con đường Võ tu này, giết chóc giống như chuyện thường ngày, vì bồi dưỡng hai đệ đệ mình, Diệp Phàm đã xin Sở Hoàng rất nhiều tử tội.

Không cần phải nói, ở Vương phủ, hắn dạy hai đệ đệ rất nhiều phương diện năng lực, đó là lý do khi đến Thiên Phủ, hắn có thể hoàn toàn yên tâm về hai đệ đệ, bởi vì bọn họ nhất định có năng lực tự thân.

Huyền Dương đao lần nữa gào thét, Vương Cảnh lập tức vãi cả linh hồn, Diệp Tàn chẳng lẽ muốn như Mộng Vô Cực không để ý tới quy tắc?

Đương nhiên sẽ không, Diệp Tàn không có sinh tử cừu hận với đám người Vương Cảnh, hắn cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi như Mộng Vô Cực, đối phương đã nhận thua, Diệp Tàn sẽ không giết người, Huyền Dương đao của hắn trực tiếp dính vào quần áo Vương Cảnh sau đó tùy ý lau sạch sẽ vết máu trên đao rồi thu về.

Hắn không có vỏ đao, Huyền Dương đao chính là linh khí, máu sẽ không đọng lại, chỉ cần lau nhẹ thì có thể lần nữa hàn quang bắn ra bốn phía, nhưng nếu như không lau trên người Vương Cảnh trên người, quần áo hắn tất nhiên sẽ bị bẩn.

Đối với Diệp Tàn mà nói, chỉ là một hành động thích sạch sẽ, nhưng đối với đệ tử nữ bốn học phủ, đây quả thực có thể mê chết người không đền mạng, đệ tử Thiên Phủ hoan hô, lại là một trận thắng lợi dễ dàng, Thiên Phủ hôm nay và Thiên Phủ hôm qua, hoàn toàn là hai khái niệm.

Mà hết thảy cũng vì ba huynh đệ Diệp gia.

Diệp Quỷ không phát huy thực lực quá mạnh, nhưng đệ tử Thiên Phủ rất rõ ràng, hắn tuyệt đối không thể kém hơn Diệp Tàn, đến giờ phút này, bọn họ đã tràn ngập niềm tin, Thánh Phủ có Đại Tiểu Vương thì thế nào? Thiên Phủ chúng ta có tam đại thiên kiêu.

- Bá Vương, Bá Vương, Bá Vương!

Toàn bộ quảng trường hoàn toàn bị bao phủ bởi tiếng hò reo của các đệ tử Thiên Phủ, nguyên một đám đệ tử Đạo Phủ khuất nhục nắm tay, hai trận thất bại liên tục, hơn nữa còn là một đánh năm đáng xấu hổ nhất, tôn nghiêm Đạo Phủ bọn họ đã hoàn toàn bị xé xuống, hung hăng chà đạp.

Bọn họ hiểu rõ sự sỉ nhục của Thiên Phủ ngày hôm qua, nhưng bọn họ không phục, vì sao rõ ràng là Thiên Phủ ở cuối xe, khu thi đấu đệ tử nhất tinh, vậy mà lại có thực lực đáng sợ như vậy?

Tiếng hoan hô không ngừng vang lên, đệ tử Đạo Phủ khuất nhục, đệ tử Thánh Phủ khó chịu, đệ tử Linh Phủ hoặc nhiều hoặc ít lại si mê.

Đột ngột, một tiếng cười lạnh truyền đến, âm thanh không lớn, nhưng dưới nguyên lực dẫn dắt lại vô cùng rõ ràng và khiêu khích:

- Ha ha, Bá Vương? Vương Tọa? Buồn cười không gì hơn cái này!

Lập tức, tất cả âm thanh vô cùng quỷ dị ngừng lại, đồng thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về Đãng Thiên Nhai, nụ cười chế giễu hiện rõ trên khuôn mặt điển trai và kiêu hãnh đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)