Vô Địch Thiên Đế

Chương 313: Vệ linh đấu chu phương

Chương Trước Chương Tiếp

Đội Diệp Phàm trở về chỗ bị đệ tử Thiên Phủ vây quanh, tiếp theo, họng súng của tất cả đệ tử chĩa vào Đạo Phủ.

- Ta thế nghe có người nói nếu Vương Tọa chúng ta một chọi năm thành công thì toàn thể Đạo Phủ sủa tiếng chó.

- Không sai, một đám chó ngu, sủa đi!

- Đệ tử Đạo Phủ chắc không phải là thứ hèn nhát dám nói không dám nhận.

Đệ tử Đạo Phủ đương nhiên sẽ không thật sủa tiếng chó, nhưng lúc ấy lòng tin quá lớn, lại nói quá chắc chắn, bây giờ lại không xuống đài được.

Đệ tử Thiên Phủ cũng không phải người nhu nhược, ba học phủ lớn sỉ nhục Thiên Phủ không hề lưu tình, bây giờ họ làm người rộng lượng, đây không phải là ý chí, đó là hèn.

Đệ tử Đạo Phủ nghe đệ tử Thiên Phủ nói lời khó nghe, sắc mặt cả đám kìm nén đến đỏ bừng, giờ phút này, bọn họ cuối cùng trải nghiệm được cảm giác của đệ tử Thiên Phủ hôm qua, nếu Thiên Phủ không phải còn Diệp Phàm xem như trụ cột tinh thần, có lẽ hôm nay bọn họ đã lên đường trở lại Thiên Phủ.

Loại khuất nhục kia, bọn họ thật không thể chấp nhận. Đám người Kiếm Tiên Khách ngồi ở phía dưới nhìn đệ tử Đạo Phủ chịu nhục, hai mắt đỏ bừng, trên mặt là kích động không thể che giấu, mặc kệ bình thường bọn họ có ân oán gì, nhưng giờ phút này Diệp Phàm cho bọn họ cảm giác rất tốt.

Bọn họ ưa thích Diệp Phàm như vậy, vả mặt nguyên một đám học phủ phách lối. Đây chính là kết quả bọn họ muốn, bọn họ khuất nhục, mình không thể rửa nhục, nhưng Diệp Phàm có thể giúp bọn họ.

Bây giờ bọn họ đã hiểu vì sao một học phủ cần có người dẫn đầu, bởi vì chỉ cần người dẫn đầu này không ngã xuống, Thiên Phủ sẽ không ngã xuống.

Ồn ào một lúc lâu, đệ tử Đạo Phủ cũng không lên tiếng, lúc này bọn họ hận không thể tìm một kẽ đất chui xuống dưới, nặng nề như Thiên Phủ hôm qua, thẳng đến khi Ngô Tung lần nữa lên đài.

- Kế tiếp, đội Diệp Tàn đối chiến đội Vương Cảnh!

Lại là một trận tranh tài Thiên Phủ đối chiến Đạo Phủ, kích động của Thiên Phủ vẫn tăng cao, ba huynh đệ Diệp Phàm mạnh mẽ tuyệt đối không phải riêng gì Diệp Phàm, Bá Vương và Tử Thần cùng một đội khiến bọn họ vô cùng an tâm.

Đệ tử Đạo Phủ không có lo lắng, bọn họ cần phải thắng trận này để rửa sạch khuất nhục bọn họ vừa nhận.

Chỉ có giết chóc, tử vong, bọn họ mới có thể để cho khuất nhục kiềm chế trong lòng tan rã.

Không biết từ lúc nào, vốn dĩ tính chất thi đấu giao lưu giữa Tứ phủ đã có ý vị gió tanh mưa máu, kỳ thật từ khi Mộng Vô Cực chà đạp Thiên Phủ, loại kết quả này đã là tất nhiên. Danh dự của học phủ dễ dàng bị xé nát như thế, chỉ có máu tươi, tài năng mới rửa sạch.

Nhưng chí ít Thiên Phủ còn duy trì lý trí nhất định, Diệp Phàm đả thương những đệ tử này cũng coi như hạ thủ lưu tình. Nhưng Đạo Phủ hiển nhiên cũng không cảm kích, đội Vương Cảnh lập tức lên đài, sát ý khủng bố ập đến đám người Diệp Tàn.

- Thiên Phủ các ngươi quá càn quấy, nhất định phải trả giá bằng máu.

Vương Cảnh nắm trường thương trong tay lạnh giọng nói:

- Nghe nói các ngươi là đệ đệ hắn, rất tốt, ta sẽ giết các ngươi, để cho Diệp Phàm hiểu rõ, không cho phép chà đạp tôn nghiêm của Đạo Phủ.

- Thật sao, không cho phép chà đạp tôn nghiêm của Đạo Phủ, tôn nghiêm của Thiên Phủ ta thì có thể dầy xéo sao? Tất nhiên phá hủy quy tắc, các ngươi nên có chuẩn bị tiếp nhận hậu quả này.

- Ha ha, chuẩn bị, Thiên Phủ là cái thá gì? Một học phủ phế vật, chà đạp thì đã sao? Vạn năm ở cuối xe thôi, trên thế giới này, kẻ yếu thì không có tôn nghiêm.

- Trước khi nói người khác là kẻ yếu nên cân nhắc trình độ bản thân một chút, đại ca ta có thể một chọi năm, ta cũng có thể một chọi năm.

- Ha ha, đệ tử Thiên Phủ thật đúng là ngạo mạn, các ngươi có thể sống qua lần tranh tài này hay không rồi nói sau.

Vương Cảnh lạnh giọng nói, sau đó tay phải vung lên:

- Chu Phương, bóp chết bọn họ!

- Giao cho ta!

Một giọng nói ồm ồm vang lên, sau đó Chu Phương đi tới, đây là một gã khổng lồ cao gần ba mét. Hắn tạo cho người ta một loại áp lực cực kì khủng bố lực, cầm trong tay một cái rìu cực lớn, trên người hầu như không có nguyên lực dao động, hiển nhiên là một Võ tu luyện thể thiên phú dị bẩm.

- Lên chết đi!

Chu Phương chỉ tay phải lớn tiếng nói.

Diệp Tàn nghe vậy nhìn về phía Vệ Linh, nhắc tới cũng kỳ quái, trong khoảng thời gian này Diệp Tàn thường không có ở tiểu viện, nghe nói hắn thân thiết hơn với Vệ Linh. Dù hai người đều không phải là loại am hiểu chuyện yêu đương, nhưng vốn liếng của Vệ Linh xác thực đủ để cho bất kỳ nam nhân nào trầm mê.

Nói thích thì không được, có Thượng Quan Thính Vũ trước mặt, hiện tại Diệp Tàn cũng không dám tùy tiện thổ lộ tình cảm của mình, nhưng Vệ Linh chủ động lấy lòng, hắn cũng sẽ không từ chối. Cũng như lúc trước hắn khuyên Diệp Phàm, dù cuối cùng Vệ Linh rời bỏ hắn, hắn cũng không thua thiệt.

Biến hóa của một người rất đơn giản, cũng may bản tính của Diệp Tàn không xấu, hắn sẽ không trêu đùa tình cảm của người khác. Trước mắt hai người cũng chỉ đang ở giai đoạn có hảo cảm với nhau, phong cách làm việc của Vệ Linh thẳng băng giống y như trường thương của nàng.

Thời gian này dù hai người không có quan hệ quá sâu sắc, nhưng chí ít Diệp Tàn là nam nhân duy nhất có thể nói chuyện với nữ thần lãnh ngạo Vệ Linh.

- Hắn rất mạnh, đánh không lại liền nhận thua.

Diệp Tàn lớn tiếng nói.

Vệ Linh nghe vậy trường thương trong tay xoay tròn một cái, đường cong hình chữ S hoàn mỹ rung động lòng người, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên:

- Ta cũng rất mạnh!

Tính cách Vệ Linh chính là như thế, thanh lãnh, cao ngạo, thực lực cường đại.

Diệp Tàn lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, không thể nói ưa thích nữ nhân này, nhưng cũng không ghét bỏ, ngược lại có chút thưởng thức.

Vệ Linh lên đài, bộ mặt lạnh lùng thờ ơ nhìn Chu Phương, trên người hai bên đều có hàn ý đáng sợ. Vệ Linh cũng không phải đám thiên tài nhà ấm như Bắc Cung Tuyết, nàng là chiến sĩ chân chính trải qua máu tanh, loại sát ý kia tuyệt đối không hề yếu hơn đối phương.

- Thật là một cô nương xinh đẹp, đáng tiếc, ngươi phải chết ở chỗ này!

Chu Phương lớn tiếng nói, sau đó nhảy dựng lên, hai tay cầm búa, lực phách Hoa Sơn!

Keng!

Vệ Linh đảo ngang trường thương ngăn chặn, so với Chu Phương, dáng người nàng trông vô cùng nhỏ bé vậy mà bộc phát ra lực lượng đáng sợ, quả thực là chặn lại một búa của đối phương, đồng thời cả người không tự giác lui lại, trong mắt phượng có chút hoảng sợ, sức mạnh thật đáng sợ!

- Hừ, có chút bản lĩnh, có điều, vẫn còn yếu!

Vù!

Búa quét ngang.

Keng keng keng!

Vệ Linh không ngừng ngăn cản, hai người lập tức giao đấu hơn mười chiêu, nhưng Chu Phương mạnh mẽ đáng sợ vẫn ép Vệ Linh đến tái mặt, Vệ Linh linh hoạt tránh né, chuyển thủ làm công, đánh ra Ngũ Tuyệt Thương.

Rầm rầm rầm!

Công kích liên tiếp nổ vang, tốc độ của Chu Phương căn bản không phải đối thủ của Vệ Linh, vẻn vẹn mấy chục giây, trên người hắn đã chảy ra không ít máu tươi.

Đệ tử Thiên Phủ lập tức mỉm cười, đệ tử Đạo Phủ lộ ra một tia sâu kín.

Dáng người Chu Phương to lớn như vậy cũng không phải bẩm sinh mà là sản phẩm sau khi kích hoạt huyết mạch thất bại.

Dù vậy, thất bại khi huyết mạch kích hoạt vẫn cho hắn thể chất vô cùng đáng sợ, năng lực khôi phục khó giải thích và. . . độc tố đáng sợ nhất!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)