Vô Địch Thiên Đế

Chương 312: Mở mày mở mặt

Chương Trước Chương Tiếp

Đệ tử Thiên Phủ kích động, bọn họ luôn bị sỉ nhục, giờ phút này cả người đều lâng lâng. Một câu của Diệp Phàm nói cho tất cả mọi người biết, Thiên Phủ bá khí.

Loại quyết đoán này, ngay cả Ngô Hoa và rất nhiều trưởng lão khác cũng có chút biến sắc, phải biết, một khi Diệp Phàm thua, hắn sẽ từ thần đàn té xuống đất.

Diệp Phàm tùy tiện nói chuyện như thế chắc chắn là sỉ nhục tột độ với Đạo Phủ và là kích thích mạnh mẽ nhất đối với tinh thần của Thiên Phủ, nhưng điều này chắc chắn không phải là không có rủi ro.

Đệ tử Đạo Phủ hung hăng kìm nén tức giận, khi bọn họ sỉ nhục Thiên Phủ, chỉ có sảng khoái, bởi vì Thiên Phủ yếu. Trong mắt bọn hắn, kẻ yếu không giữ quy tắc nên trở thành trò cười của kẻ mạnh, nhưng kẻ yếu tuyệt đối không thể sỉ nhục kẻ mạnh, bọn họ tuyệt đối không cho phép.

Nếu như xuất hiện kẻ yếu như vậy thì phải nghiêm khắc thu thập.

- La Thanh, đập chết hắn!

- Cái gì Vương Tọa nhảm nhí, đánh hắn thành chó!

- Nói cho hắn biết, cái gì là cường đại!

Sắc mặt La Thanh cũng âm trầm đáng sợ, loại vũ nhục này liên quan trực tiếp đến tuyển thủ thi đấu bọn họ, cũng liên quan đến vinh dự của Đạo Phủ, hắn sẽ không bại!

Năm người đứng dậy, bước lên đài nhìn Diệp Phàm, La Thanh nghiến răng:

- Ngươi thật sự cho rằng ngươi là Đãng Thiên Nhai sao?

- Đãng Thiên Nhai?

Diệp Phàm nghe vậy cười mỉa khinh thường:

- Hắn là cái thá gì?

Dưới đài hai mắt Đãng Thiên Nhai lập tức rét lạnh, tối qua hắn đã tuyên bố phải phế đám người Diệp Phàm, lần này hắn đổi chủ ý, hắn muốn cạo đầu Thiên Phủ.

- Không biết trời cao đất dày, ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì, hiện tại, ngươi sẽ trả giá đắt cho sự ngạo mạn của mình, lên!

La Thanh cao giọng nói, đồng thời nắm cung tiễn trong tay, vô số mũi tên bắn tới Diệp Phàm.

Hàn băng vũ tiễn! !

La Thanh cũng có được công pháp thuộc tính, thuộc tính này có tính chất khống chế, chắc chắn có thể đóng một vai trò đáng sợ trong các trận chiến tổ đội.

Những người khác lao đến tấn công Diệp Phàm từ nhiều hướng khác nhau, bốn người chiếm giữ ba mặt, hình thành một vòng vây.

Thân hình Diệp Phàm biến thành hư ảo, tránh được toàn bộ mũi tên, Tuyệt Đối Hư Vô!

Bốn cao thủ áp sát, mũi thương, kiếm khí, lưỡi đao, côn gió!

Vút vút vút!

- Làm sao có thể . . .

Tất cả đệ tử đều trợn to mắt, đệ tử Thiên Phủ đã thổi bay Diệp Phàm tới bầu trời, đệ tử của ba học phủ vẫn luôn kinh ngạc với nam nhân tuấn tú này, hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Rốt cuộc là đệ tử Thiên Phủ quá thiển cận, ngộ nhận cường giả hạng nhất là cường giả tuyệt đỉnh, hay là người này thật có sức chiến đấu không tưởng.

Khi thân hình Diệp Phàm tránh thoát tất cả công kích, tất cả mọi người đều biết rõ, Diệp Phàm tuyệt đối không phải có tiếng không có miếng.

Hắn tuyên bố đụng phải hắn coi như hắn thua, nhưng những người này vậy mà thật không đụng được!

Ảnh Chi Vũ, Tuyệt Đối Hư Vô, né tránh liền mạch một loạt chiêu thức giống như trăm hoa đua nở. Trước mặt mọi người Diệp Phàm đã hoàn toàn giống như một bóng ma, dù bọn họ công kích nhanh và mạnh bạo thế nào vẫn không thể đụng đến góc áo Diệp Phàm.

Mọi người đều có cảm giác hoang đường, Diệp Phàm đang đùa bỡn bọn họ, thực lực mấy người vốn không cùng một đẳng cấp.

- Vương Tọa, Vương Tọa, Vương Tọa!

Tiếng hoan hô của Thiên Phủ giống như nguyên một đám bàn tay đánh vào mặt Đạo Phủ. Đám người La Thanh đã sớm toát mồ hôi lạnh, cái này còn là người sao? Làm sao hắn có thể né tránh toàn bộ công kích?

- Các ngươi chỉ có ngần ấy bản lĩnh sao? Đạo Phủ phế vật như vậy cũng xứng vũ nhục Thiên Phủ chúng ta?

Dưới sự né tránh cường độ cao như vậy, Diệp Phàm thậm chí không cảm thấy mệt mỏi khi nói, như thể hắn vừa mới khởi động. Thật là một sức chịu đựng đáng sợ.

- Diệp Phàm, ngươi quá kiêu ngạo! Hàn băng Địa Ngục!

La Thanh đột ngột cao giọng nói, một mũi tên lông vũ cực kỳ lạnh lẽo nện vào lớp băng trên mặt đất, tất cả hàn băng bắt đầu nổ tung, vô số băng đao nổ ra bắn về phía Diệp Phàm!

Phải giết!

Đệ tử Đạo Phủ lập tức lộ ra vẻ mặt chờ mong. Diệp Phàm đã nói, người Đạo Phủ có thể đụng được hắn, coi như hắn thua, đến lúc đó bọn họ rất muốn nhìn thử bộ dáng Diệp Phàm bị đánh mặt như thế nào.

Chiêu thức này có thể không gây hại gì cho Diệp Phàm, nhưng với phạm vi bao phủ của lưỡi kiếm băng như vậy, ngay cả thần cũng không thể chạy thoát hoàn toàn.

Tim của các đệ tử Thiên Phủ đột nhiên nảy lên, nhưng bọn hắn cũng không quá lo lắng, lòng tin của bọn họ đối với Diệp Phàm đã trở nên mù quáng, nếu như Vương Tọa dễ dàng bị đánh ngã như vậy, thì hắn không phải là Vương Tọa.

Rất nhanh, nụ cười của đệ tử Đạo Phủ đông cứng, tất cả công kích lập tức xuyên qua người Diệp Phàm, đồng thời Diệp Phàm từ một phân thành hai.

Kính Chi Phản Tượng, lúc phân ra phân thân gần như miễn dịch với mọi công kích.

Đây mới thực sự là tuyệt đối né tránh, lập tức, sắc mặt đệ tử Thiên Phủ kích động đỏ bừng.

Đám người La Thanh lần nữa đánh ra công kích, thân hình Diệp Phàm lập tức biến mất:

- Các ngươi quá yếu, ngay cả tư cách để ta làm nóng người cũng không có!

Ầm!

Một cái đá nghiêng, La Thanh trực tiếp bị đánh bay liền nôn mấy búng máu tươi trọng thương ngã xuống đất, tiếp theo thân hình Diệp Phàm lần nữa biến mất, ầm ầm ầm ầm!

Liên tiếp bốn chân, bốn người khác giống như bị cát bị gió thổi, bị hất văng xuống đất, sống chết không rõ.

Toàn bộ trên đài, chỉ có Diệp Phàm hời hợt ngừng giữa hư không, ẩn tàng chiến kỹ Phù Không!

Cực kỳ phô trương, nhưng lúc này, phô trương tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Diệp Phàm không quan tâm hư danh, nhưng khi một chút hư danh có thể mang lại lợi ích thật sự, hắn không ngại bắt lấy cái hư danh này.

Chí ít giờ phút này dáng vẻ Diệp Phàm lẳng lặng đứng ở hư không lập tức khơi dậy niềm đam mê của tất cả đệ tử Thiên Phủ. Toàn bộ sân đấu pháp bước vào một nhịp điệu tưng bừng, vô số đệ tử Thiên Phủ cuồng loạn la lên:

- Vương Tọa! Vương Tọa! Vương Tọa!

- Vô địch! Vương Tọa vô địch!

Từng làn sóng hoan hô vang dội giống như bàn tay hung hăng vả lên mặt đệ tử Đạo Phủ, giờ phút này Diệp Phàm, thật sự phong quang vô hạn, mị lực vô tận, vô số đệ tử nữ cảm mến hắn, kẻ mạnh, phong phạm cường giả trên người Diệp Phàm tuyệt đối là tốt nhất trong tất cả đệ tử.

- Mộng Vô Cực!

Tay phải Diệp Phàm chỉ về phía Mộng Vô Cực:

- Giữ lại mạng chó của ngươi chờ ta đến lấy!

Ầm!

Đệ tử Thiên Phủ điên cuồng ủng hộ Diệp Phàm, sắc mặt đệ tử Thánh Phủ giận dữ. Người khác có lẽ cho rằng Diệp Phàm ngạo mạn không biết trời cao đất dày, nhưng đối với đệ tử Thiên Phủ, đây chính là Vương Tọa của họ, trước mặt hắn, không có thiên tài không chiến thắng được, bởi vì hắn từng nói, hắn vô địch trong những người cùng đẳng cấp!!

Diệp Phàm chậm rãi từ không trung đáp xuống đất, áo choàng trắng sau lưng tung bay theo gió, ánh mắt thâm thúy sáng ngời có thần.

Một đánh năm, hơn nữa không giống với Nhiếp Vân, đám người Mộng Vô Cực miễn cưỡng chiến thắng bản thân còn bị thương, cũng khác biệt đội ngũ Lam Tâm, đội ngũ Bách Lý Huyền Thành ba chọn năm, Diệp Phàm là hoàn toàn nghiền ép, như hắn nói, vừa mới làm nóng người thôi.

Ba học phủ lớn các ngươi vũ nhục Thiên Phủ chúng ta như thế, đội ngũ Kiếm Tiên Khách giống như một thằng hề, không ngừng bị chà đạp, cũng vậy tôn nghiêm Thiên Phủ bị hung hăng chà đạp, mà từ giờ trở đi, sân khấu này thuộc về Thiên Phủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)