Hai bên ra trận, thực lực đội Diệp Phàm cũng không quá mạnh, nhưng có trùm lớn, ngược lại vì bản thân La Thanh tương đối thích hợp đoàn chiến, cho nên đội hình đội viên bên đối phương gồm những thiên tài cường đại của Đạo Phủ.
Trận đầu, khởi đầu tốt đẹp rất quan trọng, Diệp Phàm trực tiếp phái ra Đao Phỉ.
Đao Phỉ khiêng đại đao ra trận, đầu trọc sáng ngời dường như có thể phản xạ ánh nắng.
Đệ tử La Thanh phái ra là một gã tên Hàn Húc, vũ khí cũng là đại đao.
Hai bên đứng im, mắt nhìn nhau, phía dưới đệ tử Thiên Phủ và đệ tử Đạo Phủ điên cuồng cổ vũ cho đội viên của mình.
Trong vòng đấu hỗn hợp, La Thanh bị Diệp Phàm, Diệp Tàn và Thanh Diệp loại bỏ. Hắn vẫn đè nén cơn giận trong lòng, bây giờ Thiên Phủ lại tuyên bố muốn một chọi năm, với hắn mà nói đây là vũ nhục không thể chịu đựng được.
- Hàn Húc, nói cho đám bỏ đi Thiên Phủ biết, cái gì là cường đại.
La Thanh cao giọng nói.
Hàn Húc nghe vậy khóe miệng lộ ra nụ cười khát máu, nhìn Đao Phỉ ánh mắt trở nên cực kỳ hung ác, sau đó khuỵu chân lao ra:
- Tiểu tử, coi như ngươi xui xẻo, hôm nay đại đao của gia sẽ gặp thấy máu.
- Muốn máu của ông đây, bà nội nó, ngươi có bản lĩnh sao?
Đao Phỉ mở miệng nói tục, lớn giọng nói, Thiên Phủ bị vũ nhục, không chỉ riêng Diệp Phàm khó chịu, đám người Đao Phỉ cũng khó chịu, bọn họ rất muốn dần đối phương tơi tả.
- Tạp chủng Đạo Phủ, ông nội mi đến đây!
Đao Phỉ quát to một tiếng, Bạo Liệt Đột Tiến, đại đao của hai người đồng thời hung hăng va chạm trên không trung, sau đó nhanh chóng tách rời, quay người dùng chân đánh trả.
- Tốc độ ngươi quá chậm, không phải đối thủ của ta.
Hàn Húc quát to một tiếng, đại đao trong tay linh hoạt giống như chủy thủ, chém xuống cực nhanh, ánh sáng lạnh lẽo vô tận xuất hiện, Đao Phỉ lập tức bị áp chế, phía dưới đệ tử Đạo Phủ liền kích động rống to.
Nhưng rất nhanh, tiếng hoan hô bỗng yếu đi, dưới đòn tấn công nhanh như chớp nhoáng, vậy mà Đao Phỉ phòng thủ rất kín kẽ, dù tốc độ của đối phương nhanh đến đâu thì Đao Phỉ giống như có thể không cần đoán cũng biết.
Keng keng keng!
Đại đao cả hai điên cuồng va chạm trên không trung rồi lại trong nháy mắt tách ra, xem ra Đao Phỉ phòng thủ tiêu hao thể lực ít hơn Tiểu Vu Hàn Húc, thời gian trôi qua, Đao Phỉ dần dần chiếm thượng phong.
- Võ đạo tâm nhãn . . .
Hàn Húc không cam lòng gầm thét một tiếng:
- Ngươi mới là vương bài của Thiên Phủ!!
- Ta cũng không phải vương bài gì, ta còn không phải bốn người đứng đầu.
Đao Phỉ nghe vậy không thèm khách khí nói, thật sự cho rằng Thiên Phủ kém như vậy?
- Không thể nào, võ đạo tâm nhãn là thiên phú khó giải, trừ thực lực tuyệt đối nghiền ép, căn bản không có biện pháp chiến thắng!
Hàn Húc lắc đầu nói.
- Đó là ngươi chưa gặp được ba tên biến thái kia!
Đao Phỉ nghe vậy quát to:
- Trận này ta thắng! Hây! Hoành tảo thiên quân!
Keng, bang!
Hàn Húc trực tiếp bị Đao Phỉ đá xuống dưới đài, cả người dù không bị thương nhưng trong mắt có chút không cam lòng.
Đại đao của hắn có lực công kích và tốc độ đáng sợ nhất, bình thường gặp được đối thủ dù có võ kỹ tinh diệu cũng không dùng được, nhưng hắn tuyệt đối bị võ đạo tâm nhãn khắc chế.
- Không bị thương chứ?
Đao Phỉ đột nhiên lớn giọng nói.
Lập tức đệ tử Đạo Phủ và Thiên Phủ đều có chút sững sờ, sao thế, đây là muốn biểu đạt thiện ý bản thân. Hiện giờ đệ tử Thiên Phủ tuyệt đối không hy vọng đám người Đao Phỉ biểu đạt thiện ý, cái này sẽ chỉ thừa nhận mình mềm yếu.
Đệ tử Đạo Phủ nở nụ cười trào phúng, trong mắt bọn hắn, Thiên Phủ là một con chó xù, bị Đạo Phủ giẫm thảm như vậy, còn muốn sáp mặt tới.
- Không có, bằng thực lực ngươi, còn không đả thương được ta.
Hàn Húc hoàn toàn không có cảm giác mình là kẻ thua cuộc.
- Ha ha, Thiên Phủ thật đúng là không tự trọng.
- Đây là ôm đùi Đạo Phủ chúng ta? Chủ động lấy lòng, để không bị chúng ta tiếp tục ngược hắn a?
- Thú vị, thú vị.
Đệ tử Đạo Phủ bàn tán ầm ĩ, sắc mặt đệ tử Thiên Phủ có chút khó coi không hiểu, kế tiếp, Đao Phỉ cao giọng nói:
- Không bị thương thì tốt, tránh lúc nữa Diệp Phàm một chọi năm, các ngươi thua tìm lý do.
Hống!
Phách lối, bá khí, nhưng đệ tử Thiên Phủ rất thích!
Chính là giọng điệu này, chính là tư thái này, các ngươi cho là Thiên Phủ chúng ta là vì vẫy đuôi mừng chủ? Cút về bú sữa!
- Xuỵt! ! Đạo Phủ khốn kiếp, nhìn xem, đây chính là bá khí của Thiên Phủ chúng ta, Đao Phỉ giỏi lắm.
- Ha ha, vì không cho các ngươi tìm lý do, đệ tử Thiên Phủ chúng ta nhọc lòng, thật sự cho rằng ngươi mạnh nên Đao Phỉ chúng ta không làm ngươi bị thương được?
Sắc mặt cả đám đệ tử Đạo Phủ nhăn nhó, một khi Thiên Phủ phách lối, thật đúng là có thể chọc tức chết học phủ khác.
Diệp Phàm lộ ra vẻ tươi cười, ngược lại hướng về đám người Dương Nhược Huyên cao giọng nói:
- Ta hiểu rõ vòng đấu này rất quan trọng với các ngươi, nhưng ta hi vọng trận đấu kế tiếp trực tiếp nhận thua, ta muốn để đối phương tiến vào đoàn chiến trong trạng thái toàn thịnh.
- Ha ha, cái gì có quan trọng hay không, chúng ta là đệ tử Thiên Phủ, Thiên Phủ chịu nhục, chính là chúng ta chịu nhục, nếu không xả cơn giận này, ta tu hành võ đạo cũng khó chịu.
Thượng Quan Phi Độ cao giọng nói:
- Trận kế tiếp,. . . Ta nhận thua!
- Tốt!
Diệp Phàm cười nói.
Sắc mặt La Thanh Đạo Phủ u ám phái ra đại tướng hạng hai Hồ Sát ra trận.
Bên Thiên Phủ là Thượng Quan Phi Độ.
Hai người đối mặt với nhau ở khoảng cách xa, Hồ Sát đã sẵn sàng chiến đấu, trận này hắn không thể thua. Nhiếp Vân đã từng thắng liền hai trận, sau đó trong vòng đấu đội trưởng trực tiếp từ bỏ tiến vào đoàn chiến một đánh năm. Đương nhiên, dù một đánh năm bản thân cũng bị thương sơ sơ, hơn nữa đệ tử Thiên Phủ trong trận đấu đợt trước cũng bị thương nhưng không hề ảnh hưởng đến uy phong của hắn.
Thiên Phủ muốn lấy lại tôn nghiêm, cho nên một trận này, hắn không thể thua.
Diệp Phàm đương nhiên biết rõ, trong bốn học phủ lớn, thực lực của Đạo Phủ còn mạnh hơn Linh Phủ một chút, đội của hắn ngoại trừ Đao Phỉ, những người khác thật sự không phải là đối thủ, cho nên Diệp Phàm lựa chọn từ bỏ trận này, cũng từ bỏ trận đấu của hắn.
Trực tiếp tiến vào đoàn chiến, để đối phương bảo trì trạng thái đỉnh phong, đồng thời đoàn diệt đối phương mà không thương tích. Đây là sỉ nhục mạnh nhất. Hắn muốn nói cho đối phương biết, đoàn chiến ngược các ngươi thành chó, ngươi có phục hay không, còn nhưng chuyện khác hắn không cần.
Cái này chính là tự tin, cũng là vũ nhục to lớn nhất đối với Đạo Phủ.
- Ta nhận thua!
Thượng Quan Phi Độ cao giọng nói, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.
- Thực sự là sợ hàng, còn chưa đánh đã nhận thua.
Hồ Sát cười lạnh một tiếng.
- Để cho các ngươi bảo trì lực hiếu chiến nhất, bằng không thì đội trưởng của chúng ta ngược không đủ sức.
Thượng Quan Phi Độ nhún vai, ngược lại trực tiếp lui ra, lập tức, tất cả đệ tử Thiên Phủ điên cuồng hô to:
- Đẹp trai ngây người, ha ha, không sai, để cho các ngươi bảo trì chiến lực, Vương Tọa chúng ta hoặc là không đánh, còn nếu một chọi năm thì phải hoàn chỉnh. Nhiếp Vân tính là thứ gì, trước hết cho người đả thương người bên này của chúng ta mới một đánh năm, thứ hèn nhát.
- Đúng, chúng ta thắng trận đầu, trực tiếp chuẩn bị tiến vào đoàn chiến, không cạnh tranh với một lũ rác rưởi. Đây chính là Vương Tọa chúng ta, ha ha ha, quá đẹp rồi.
Quả nhiên, sau khi Diệp Phàm lên đài, trực tiếp lựa chọn nhận thua, hai đội tiến vào đoàn chiến, Diệp Phàm thờ ơ lên đài, hai mắt sáng như sao, nhìn đám người La Thanh, thản nhiên cười:
- Các ngươi có thể đụng vào ta thì coi như ta thua!
Rầm!!
Tất cả đệ tử lập tức sôi trào! !