- Ngươi vẫn tự tin như vậy, nhưng có chút mù quáng.
Thanh Diệp lắc đầu nói. Nếu trước đó nàng còn cho rằng Diệp Phàm đúng là một tuyệt thế yêu nghiệt, nhưng nhìn Mộng Vô Cực chiến đấu, nàng cảm thấy Diệp Phàm còn thua xa.
Không có thực lực chiến ý, không biết tự lượng sức mình.
- Ta nghĩ các ngươi đêm hôm khuya khoắt tới cũng không phải là vì chuyện này? Rốt cuộc có chuyện gì, nói thẳng đi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nhấp một ngụm linh trà, lãnh đạm nói.
- Chúng ta mới vừa từ Hiệp hội ba phủ tới.
- A, sau đó thì sao?
- Trước đó đệ tử Thiên Phủ khiêu khích khiến hai học phủ rất khó chịu, Đãng Thiên Nhai tuyên bố muốn phế các ngươi.
- Dựa vào hắn?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lộ ra một tia khinh thường trào phúng, Diệp Tàn và Diệp Quỷ cũng không cảm xúc.
- Diệp Phàm, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng đám người Đãng Thiên Nhai còn mạnh hơn ngươi tưởng, lần này ta cố ý tới nói cho ngươi là vì còn mắc nợ ngươi một nhân tình, đến vòng đấu hỗn hợp, ta sẽ không nương tay.
Thanh Diệp chiếm được truyền thừa Chí Tôn, đã có lòng tin đánh với Diệp Phàm, mà trong vòng đấu hỗn hợp, đồng đội nàng vượt xa Thiên Phủ, đến lúc đó không nhất định sẽ thua, hiện giờ người của Thiên Phủ khiến nàng tương đối coi trọng, một là Diệp Phàm, một là Huân Y, còn có cái tên to con này.
Còn những người khác, trước mắt còn không có biểu hiện đầy đủ thực lực mạnh mẽ, nhưng nghĩ lại, chỉ là một Thiên Phủ xuất hiện ba chiến lực cường hoành đã coi như là ngoài dự đoán của mọi người, nàng tuyệt đối không tin Thiên Phủ còn có át chủ bài.
Diệp Phàm nghe vậy đạm mạc nhẹ gật đầu:
- Không cần nương tay, các ngươi không phải đối thủ của ta, hôm nay Linh Phủ khuất nhục Thiên Phủ chúng ta, ta cũng sẽ đòi lại, ngươi chủ động tới phân rõ quan hệ tốt hơn.
Ý tứ của Thanh Diệp rất rõ ràng, hiện tại nàng báo cho hắn biết Đãng Thiên Nhai muốn phế hắn, triệt tiêu việc Diệp Phàm cho nàng truyền thừa Chí Tôn và tương trợ trong vòng đấu hỗn hợp, bởi vì nàng cho rằng Diệp Phàm không phải đối thủ Đãng Thiên Nhai, đến lúc đó còn có thể sớm nhận thua, Thanh Diệp cũng coi như cứu Diệp Phàm một mạng.
Thật tình không biết đối với Diệp Phàm mà nói, đây là giao dịch buồn cười đến mức nào, nhưng hắn cũng chưa bao giờ cho rằng Thanh Diệp thiếu hắn cái gì, hắn làm những chuyện này cũng là bằng bản tâm chứ không phải là vì tiếp cận Thanh Diệp, cũng không phải là vì muốn nàng cảm tạ. Nàng tới cầu an tâm, đương nhiên Diệp Phàm cũng vui vẻ. Đến lúc nhục nhã Linh Phủ hắn cũng không cần cố kỵ quá nhiều.
Thanh Diệp nghe vậy sắc mặt hơi khó coi, Diệp Phàm bất kính với Lạc Băng thì cũng thôi đi, làm sao đến chỗ hắn, giống như vẫn là Linh Phủ sai, lúc này có chút không cam lòng nói:
- Lạc Băng là phó viện trưởng Linh Phủ chúng ta, địa vị tôn quý, nàng đại diện cho mặt mũi của Linh Phủ, cho dù nàng động một chút tay chân, nhưng cũng là vì suy nghĩ cho Linh Phủ.
- Bất kể thế nào, cũng không phải là một lĩnh đội Thiên Phủ có thể uy hiếp, ngươi nói vậy không chỉ sỉ nhục nàng mà là sỉ nhục chúng ta, chuyện này là ngươi sai.
- Cho nên, Thiên Phủ các ngươi rơi vào hoàn cảnh này là các ngươi gieo gió gặt bão.
- Nếu là thể diện của một học phủ, cũng không cần khó chịu như thế, thứ lấy oán trả ơn, ta cần gì nể mặt? Chờ xem! Được rồi, mục tiêu các ngươi đã đạt được, cũng là thiên chi kiêu nữ Linh Phủ, ở Thiên Phủ chúng ta lâu cũng không tốt.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Đám người Thanh Diệp nghe vậy lập tức cáo từ, lúc sắp ra cửa, Nam Cung Mạc Vũ quay đầu, cao giọng nói:
- Nghe nói ngươi là đệ tử thế gia Sở quốc?
- Ta là người nước Sở.
- Ta là quận chúa Hoàng thất Sở quốc, dựa theo lễ nghi vương triều, ngươi nên hành lễ với ta, quỳ xuống!
- Ta là Vương gia Sở quốc, ngoại trừ Sở Hoàng, ta thấy ai cũng không cần hành lễ, ngươi đã là quận chúa, nên quỳ xuống là ngươi.
Diệp Phàm nghe vậy giễu cợt nói.
Nam Cung Mạc Vũ nghe vậy sắc mặt hơi có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp rời đi.
. . .
Ngày hôm sau đến trong ánh mắt chờ đợi của đệ tử ở Thiên Phủ. Học phủ khác không biết Diệp Phàm, rất nhiều đều lấy lí do giới hạn ở Thiên Phủ để thoái thác. Dù bọn họ đoán được Diệp Phàm sẽ rất mạnh, nhưng cũng không tin Diệp Phàm có thể sáng tạo chiến tích một chọi năm, cho nên dù Thiên Phủ thắng, bọn họ vẫn không có biện pháp rửa sạch sỉ nhục.
Ngô Tung bay lên đài, mỉm cười nhìn về phía đám người:
- Vòng đấu tam tinh và nhị tinh đã kết thúc, các đại học phủ biểu hiện đều rất tốt.
- Trưởng lão, ngươi nói đùa sao? Trình độ rác rưởi như Thiên Phủ cũng gọi là biểu hiện?
Có đệ tử Đạo Phủ nhịn không được cười nói.
Lời nói Ngô Tung bị cắt ngang, không khỏi cười cười: - Bất kể thế nào, chúng ta nên tôn trọng từng đội ngũ đến đây tranh tài. Được rồi, hôm nay là vòng thi đấu của đệ tử nhất tinh, sau đây ta tuyên bố tình hình đối chiến.
- Đội Đãng Thiên Nhai đấu với đội Nam Cung Mạc Vũ, đội Diệp Phàm đấu với đội La Thanh, đội Diệp Tàn đấu với đội Vương Cảnh.
- Trận đầu tiên, đội Đãng Thiên Nhai đối chiến đội Nam Cung Mạc Vũ.
So với Mộng Vô Cực, Đãng Thiên Nhai hiển nhiên nho nhã và ôn hòa hơn, cũng cực kỳ kiên nhẫn với nữ nhân, Nam Cung Mạc Vũ cũng là người hoàng gia Sở quốc, chẳng qua là nữ nhi của đệ đệ Sở Hoàng, xem như quận chúa Sở quốc.
Thừa hưởng vẻ đẹp của gia tộc Nam Cung, Nam Cung Mạc Vũ dù nhan sắc kém hơn Nam Cung Tuyết tuyệt sắc nhưng cũng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
- Mạc Vũ, mời!
Đãng Thiên Nhai lộ ra nụ cười cực kỳ đẹp mắt, ôn tồn lễ độ nói.
Cực kỳ thân sĩ nhường cho Linh Phủ thắng lợi hai trận. Sau khi thắng trong vòng thi đấu đội trưởng, tới thi đấu theo nhóm cũng cho đám người Nam Cung Mạc Vũ không gian phát huy cực lớn. Cuối cùng Thánh Phủ thắng nhưng cũng để lại thể diện cho Linh Phủ.
Thời điểm xuống đài, sắc mặt Nam Cung Mạc Vũ đỏ bừng, phong tình vạn chủng nhìn Đãng Thiên Nhai, đệ tử Linh Phủ khác cũng có ấn tượng tốt với Đãng Thiên Nhai, rõ ràng các nàng thua, lại rất ủng hộ Đãng Thiên Nhai.
Diệp Phàm có chút buồn cười nhìn đệ tử Linh Phủ, có đôi khi con người ta ti tiện đến vậy. Ngươi trợ giúp đối phương tấn cấp, nhưng ngươi là kẻ yếu, cho nên loại trợ giúp này không đáng nhắc tới. Ngược lại khi ngươi chắc thắng, ngươi là kẻ mạnh, để lại cho đối phương mặt mũi, các nàng liền mang ơn.
Sau một trận đấu giao lưu hòa bình, tiếp theo đến trận đấu giữa Thiên Phủ và Đạo Phủ.
Không giống với bình thản trước đó, đối chọi gay gắt của đệ tử Đạo Phủ và lòng tin tràn đầy của đệ tử Thiên Phủ trở thành chủ đề chính lúc này.
- Chó Đạo Phủ, hôm nay Vương Tọa để cho các ngươi học sủa tiếng chó.
- Ha ha, ta vẫn là câu nói kia, Vương Tọa các ngươi có thể một chọi năm, chúng ta học chó sủa, nếu không được, các ngươi học chó sủa.
- Ai sợ ai, Vương Tọa một chọi năm, Vương Tọa một chọi năm!
- Vương Tọa một chọi năm!
Đệ tử Thiên Phủ hoàn toàn bị đệ tử Đạo Phủ kích động, nguyên một đám đệ tử Đạo Phủ thể hiện vẻ khinh thường, quả nhiên là học phủ rác rưởi, tùy tiện kích động sẽ có người vứt bỏ ưu thế cực lớn bí quá hoá liều.
Dù bọn hắn không biết Diệp Phàm mạnh, nhưng có thể giết chết Ninh Hồng Trần, hiển nhiên không thể khinh thường. Nếu chiến đấu bình thường, có lẽ bọn họ không có cơ hội, nhưng một khi đối phương lựa chọn một chọi năm, đệ tử Đạo Phủ vẫn có lòng tin tràn trề.
Tình huống bây giờ nếu Diệp Phàm từ chối một chọi năm, dù Thiên Phủ thắng, vẫn là Đạo Phủ chế giễu Thiên Phủ, nếu như hắn lựa chọn một chọi năm, như vậy Diệp Phàm gần như thua, đến lúc đó Thiên Phủ sẽ là trò cười lớn hơn.
Vì sao bọn họ chắc chắn như thế, rất đơn giản, bởi vì La Thanh không chỉ là người mạnh nhất trong số đệ tử nhất tinh Đạo Phủ, hơn nữa đội ngũ hắn giỏi nhất, chính là chiến đấu theo nhóm.
Diệp Phàm bước lên đài, nhìn đệ tử Đạo Phủ ý vị thâm trường và đệ tử Thiên Phủ kích động, nở một nụ cười nhạt, nụ cười này cho đệ tử Thiên Phủ một tín hiệu, hắn tuyệt đối sẽ một chọi năm, hơn nữa sẽ đánh đối phương cực kỳ thảm.