Diệp Phàm nhận lấy chiếc nhẫn chứa vật. Loại vật này chắc hẳn cần có thần thức trong truyền thuyết có khả năng thao tác bình thường, nhưng ít nhất phải là Siêu Phàm cảnh mới có thể có loại thần thức này.
Thực lực trước mắt của Diệp Phàm còn chưa đủ, nhưng lấy nguyên lực vẫn có thể dùng được chiếc nhẫn chứa vật này, chỉ là không thuận tiện mà thôi.
Nhưng đây là đồ tốt, Diệp Phàm vận chuyển nguyên lực, kiểm tra vật trong đó, thoả mãn khẽ gật đầu, cười nói:
- Lý cô nương có lòng tốt như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính. Đây chính là bí tịch võ kỹ Dao Trì Tiên Khúc, ta đã tự mình chép lại trong mấy ngày qua. Ngươi xem có sai sót gì không.
Diệp Phàm lấy từ trong ngực ra một quyển bí tịch. Hắn còn nhớ rất nhiều bí tịch, nhưng chỉ là nhớ, nếu cần sách thì không có, đành phải tự mình chép lại.
Sau khi Lý Thanh Ngữ nhận lấy, giao nó cho Lạc Hinh. Nàng cũng không hiểu nhiều về mảng âm luật này.
Lạc Hinh mở ra, xem cẩn thận. Diệp Phàm cũng không vội, ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi nhâm nhi.
Qua một lúc lâu, Lạc Hinh cất bí tịch, nhìn Lý Thanh Ngữ khẽ gật đầu.
Lý Thanh Ngữ thấy thế mỉm cười, làm nói với Diệp Phàm:
- Diệp công tử, đây là thẻ khách quý của thương hội chúng ta. Người cầm thẻ bài này có thể nhận được đãi ngộ khách quý ở tất cả chi nhánh thương hội trong đại lục Thiên Vũ.
Diệp Phàm nhận lấy một lệnh bài màu tím vàng, bỏ vào trong nhẫn chứa vật, mỉm cười:
- Cảm ơn Lý cô nương, nếu giao dịch đã xong, vậy ta xin cáo từ. Nhưng các ngươi có thể bí mật đưa ba trăm người này đến Mặc Vương Phủ ta không?
- Tất nhiên không thành vấn đề, mời!
Lý Thanh Ngữ dùng tay ra hiệu nói.
Diệp Phàm gật đầu, rời đi.
Đợi Diệp Phàm biến mất, nụ cười trên mặt Lý Thanh Ngữ chậm rãi biến mất, khẽ nói:
- Không có bất kỳ cạm bẫy nào?
- Lý trưởng lão cứ việc yên tâm, cho dù tới bây giờ ta cũng không biết trong ba trăm người này, ai là quân cờ của thương hội chúng ta, người là do Phương trưởng lão tự mình sắp xếp.
Lạc Hinh nghe vậy khẽ nói.
- Được, vậy thì tốt rồi!
Lý Thanh Ngữ khẽ gật đầu, trong mắt lóe sáng. Không ngờ một Sở Quốc nhỏ bé lại xuất hiện một thiếu niên thần bí như thế, thú vị, thú vị!
...
Trở lại Mặc Vương Phủ, Diệp Phàm tiện tay luyện dược, trong thế giới này, thực lực mới là đạo lý cứng, không có thực lực thì chẳng là gì cả. Lần này, hắn dùng cảm giác thần bí dọa đám người Thiên Hạ Thương Hội, nhưng tài đã lộ ra, Thiên Hạ Thương Hội tất nhiên sẽ có hứng thú đối với mình.
Cho dù ở trong tiên cảnh, Dao Trì Tiên Khúc cũng là võ kỹ gần như thất truyền, Dao Trì Phái cũng biến mất trên thế giới này từ ngàn năm trước. Mình đột nhiên lấy ra một quyển võ kỹ như thế, nếu Thiên Hạ Thương Hội không điều tra rõ ràng mới là lạ.
Thậm chí trong ba trăm nô lệ này hẳn phải có một người cá biệt.
Mặt khác, mình giết hai truyền nhân dòng chính của Lâm gia, tuy Sở Hoàng ép chuyện này xuống, nhưng chờ một khi chuyện này chậm rãi phai nhạt, sát thủ của Lâm gia cũng sẽ đến.
Đừng quên, bên cạnh hắn chính là Lâm gia.
Diệp Phàm không ngừng lấy dược liệu ra khỏi nhẫn trữ vật, đột nhiên dừng lại, ánh mắt tức giận, Thiên Hạ Thương Hội này không hổ là thương hội thổ phỉ.
Hắn vốn tưởng đối phương sẽ động tay động chân lên nô lệ là đủ rồi, không ngờ còn động tay động chân trên cả dược liệu.
Hắn vung tay phải lên, cả căn phòng lớn như vậy lập tức chứa đầy binh khí. Sau đó hắn cẩn thận quan sát từng thanh kiếm, cây đao.
Ba canh giờ sau, Diệp Phàm hủy hai trăm bảy mươi thanh đao kiếm, mới loại bỏ được tất cả thủ đoạn của Thiên Hạ Thương Hội. Không thể không nói, thủ đoạn của thương hội này đúng là không nhỏ.
Nếu không phải đời trước hắn là cường giả Chí Tôn, căn bản không có khả năng phát hiện ra những mờ ám này.
Ba trăm thanh đao kiếm không ngờ có tới hai trăm bảy mươi thanh có vấn đề. Đúng là đủ vô sỉ. Cũng may đối phương không động vào binh khí Vẫn Thần Thiết.
Nếu binh khí Vẫn Thần Thiết cũng bị động nào, để Diệp Phàm phát hiện ra, đến lúc đó bắt bọn họ bồi thường gấp đô, vậy tổn thất quá lớn.
Diệp Phàm thu hồi đao kiếm đã sàng lọc ra. Sau đó, hắn bắt đầu sàng lọc dược liệu. Số dược liệu này động tay động chân không rõ ràng, nhưng dễ loại bỏ, không cần phá hỏng dược liệu.
Sau nửa canh giờ, Diệp Phàm bắt đầu luyện dược. Bây giờ hắn không có nguyên hỏa, chỉ có thể dựa vào ngọn lửa bình thường để tinh luyện dược liệu.
Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn mới luyện ra mười hai bình đan dược với đủ loại tác dụng, trong đó có Cố Nguyên Đan và Trúc Linh Đan là quý nhất.
Một khi hấp thu hoàn toàn một viên Cố Nguyên Đan, cũng đủ để cường giả Ngưng Thể cảnh vượt qua ba đến bốn cảnh giới.
Trúc Linh Đan nắm giữ tác dụng mạnh hơn Cố Nguyên Đan.
Còn có Khứ Độc Đan tương đối đặc biệt, có thể chữa được trăm độc.
Diệp Phàm cất đan dược, vươn vai duỗi lưng. Mặc dù là người tập võ, một đêm không ngủ cũng hơi mệt. Lúc này, hắn trở về phòng ngủ của mình, phân phó hạ nhân chuẩn bị nước tắm.
Đẹp đẹp tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái, mặc vào áo bào võ sĩ màu đen, đeo Lăng Hư Kiếm rồi đi ra ngoài.
Diệp Tàn và Diệp Quỷ đang chừo ở trong hậu viện. Sau khi Diệp Phàm đi ra, bọn họ đều tươi cười chào:
- Đại ca.
Diệp Phàm cười ấm áp, lấy ra một thanh đao đưa cho Diệp Tàn:
- Nó có tên là Huyền Dương.
Diệp Tàn nghe vậy, nhận lấy Huyền Dương Đao, trong lòng rất kích động. Thân đao thon dài, sắc bén sáng ngời, trên lưỡi đao phản chiếu ánh sáng sắc bén đáng sợ giống như có thể chém cả thiên địa vậy.
Diệp Tàn liếc mắt đã tích cây đao này, lúc này cười kích động, nói:
- Cám ơn đại ca!
- Ha ha, giữa chúng ta không cần như vậy, thích không?
Diệp Phàm nghe vậy cười nói.
- Thích!
Diệp Tàn lộ ra nụ cười nên có của một thiếu niên. Tuy bọn họ trải qua nhiều chuyện, trên người có chút lão thành, nhưng chung quy vẫn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Diệp Quỷ đứng bên cạnh ngây người nhìn thanh đao trong tay Diệp Tàn, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm đầy chờ mong. Không thể không nói, một nam tử thường thản nhiên hờ hững đột nhiên lộ ra ánh mắt chờ mong như vậy, khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Diệp Phàm không giấu nữa, rất nhanh đã đưa một thanh kiếm cho Diệp Quỷ:
- Nó tên là Huyền Minh!
Diệp Quỷ kích động nhận lấy Huyền Minh Kiếm, hai tay run rẩy xoa những hoa văn đặc biệt được khắc trên vỏ kiếm.
Diệp Tàn chỉ có một tay, cho nên Huyền Dương Đao không vỏ đao. Diệp Phàm bảo người đặc biệt thiết kế đai đeo trên lưng chiến bào của hắn, như vậy hắn có thể lập tức khống chế thanh đao, khi cần lấy xuống chỉ sử dụng nguyên lực phát động là được.
Huyền Minh Kiếm có vỏ kiếm, vỏ kiếm cũng dùng nguyên liệu đặc biệt luyện thành, vốn có khả năng thu lại sự sắc bén. Kiếm ở trong vỏ kiếm sẽ được tẩm bổ, sát khí sắc bén trên lưỡi kiếm bị nén lại. Khi vừa ra khỏi vỏ, có thể đánh ra công kích cực mạnh.
Diệp Quỷ tu luyện võ kỹ ám sát, kiếm ra khỏi vỏ sẽ có người chết, Diệp Phàm cũng rất để tâm.
Cảm nhận sát khí trên Huyền Minh Kiếm, trên gương mặt như cương thi của Diệp Quỷ mới lộ ra ý cười giống như một đứa trẻ như nhặt được bảo bối, cầm nó trên tay, hai mắt đầy kích động nhìn Diệp Phàm.
- Nhị đệ tam đệ, đây là Cố Nguyên Đan và Trúc Linh Đan cùng với Khứ Độc Đan.
Diệp Phàm lại lấy ra mấy bình ngọc, đưa cho hai người, cũng nói cho bọn họ biết tác dụng của đan dược, dặn bọn họ cố gắng tu hành, nếu có người đưa nô lệ tới, bọn họ thu xếp ở trong hậu viện giúp.
Diệp Tàn và Diệp Quỷ nghe vậy gật đầu. Ba người ăn sáng xong, Diệp Tàn và Diệp Quỷ nóng lòng không chờ được, bắt đầu tu hành. Diệp Phàm lại đeo Lăng Hư Kiếm đi tới phủ công chúa.
Diệp Phàm cưỡi ngựa chậm rì rãi trên đường Hoàng Đô, đi về phía phủ công chúa, trong lòng thầm nghĩ.
Binh khí làm bằng Vẫn Thần Thiết được chủ nhân không ngừng chăm sóc nuôi dưỡng, sẽ càng ngày càng mạnh. Hắn đã giúp đỡ hai vị huynh đệ giải quyết xong chuyện vũ khí, trong lòng cũng vui vẻ. Bước tiếp theo chính là dẫn theo hai người tới Thiên Phủ.