Đệ tử Đạo Phủ vô cùng hưng phấn, thậm chí ngay cả đội dự bị đều tỏ ra vui mừng, bọn họ sung sướng, sỉ nhục Thiên Phủ, có việc gì có thể so với việc chà đạp một cái học phủ, như vậy càng khiến người ta hưng phấn a?
Nhiếp Vân hưởng thụ vô số vinh quang, sau đó thông báo bốn đội xếp hạng đầu tiên, đội Mộng Vô Cực đương nhiên là đội thứ nhất, đội Thanh Diệp thắng đội Nhiếp Vân đạt được hạng hai, đội Nhiếp Vân hạng ba, đội Tử Linh hạng tư.
Các đội xếp phía sau, dù cho Huân Y bị trọng thương không thể tham gia trận đấu, nhưng có Đại Lực, Thiên Phủ vẫn đánh ra uy phong của mình, thu hoạch được hạng năm, đội Lam Tâm hạng sáu, đội Bách Lý Huyền Thành hạng bảy, đội Kiếm Tiên Khách hạng tám.
Mặc dù đội Lam Tâm và đội Bách Lý Huyền Thành không đánh một chọi năm, nhưng đều là ba chọi năm, đội Kiếm Tiên Khách trở thành đối tượng bị các đội khác sỉ nhục.
Đạo Phủ làm việc rất phách lối, Linh Phủ thì bắt Diệp Phàm xin lỗi Lạc Băng, nếu không, sẽ để cho Thiên Phủ chịu nhục đến cùng.
Đội Đại Lực thiếu Huân Y, những người khác cũng có thương thế, vì để không xảy ra chuyện gì, cũng không dám một chọi năm hoặc ba chọi năm, vì vậy Thiên Phủ vẫn bị sỉ nhục một cách điên cuồng.
Tất cả đệ tử của Thiên Phủ, trong lòng đều rất khuất nhục, mối nhục này bọn họ nuốt không trôi, không chỉ bọn họ, đám người Diệp Phàm vô cùng phẫn nộ, cho dù mối quan hệ giữa Diệp Phàm và Kiếm Tiên Khách không tốt, nhưng ngay lúc này, bọn họ ở chung một học phủ, những người này trắng trợn nhằm vào Thiên Phủ, xem như là một phần tử của Thiên Phủ, cũng cảm thấy rất khuất nhục.
Thời gian thi đấu thay đổi, cái này cũng vì chiếu cố thân thể của các đệ tử, cho bọn họ có thời gian khôi phục, cho nên trước mắt, danh bài của khu thi đấu nhị tinh vẫn chưa được xếp chính xác.
Chiến đấu nhị tinh kết thúc, tất cả mọi người trở lại trụ sở, trên đường đi, tam đại học phủ liên tục trào phúng Thiên Phủ, đệ tử Thiên Phủ cảm giác bản thân đã đạt tới giới hạn, không nhịn được nữa, nhưng bọn hắn vẫn có niềm tin, đó chính là Diệp Phàm, đệ tử nhất tinh, bọn họ sẽ đòi lại toàn bộ.
Diệp Phàm đang có cơ hội phong thần, hắn biết, cái này đối với hắn mà nói, chính là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần ngày mai ở trên đấu trường, hắn rửa sạch toàn bộ khuất nhục của Thiên Phủ, hắn sẽ trở thành tín ngưỡng của Thiên Phủ, tất cả đệ tử sẽ ủng hộ hắn vô điều kiện.
Lực ảnh hưởng của ở Thiên Phủ gần như vô hạn, đương nhiên, hắn cũng không hoàn toàn vì lực ảnh hưởng, hành vi của Đạo Phủ, Linh Phủ và Thánh Phủ, đã khơi dậy lửa giận của Diệp Phàm, nhất là Linh Phủ, hắn giúp Thanh Diệp một cái, Lạc Băng lại cố tình hãm hại hắn, nhưng vậy cũng không sao, những đệ tử này lại còn muốn hắn nhận sai.
Ha ha, hắn chắc chắn không nhận sai, nhưng đánh những người này thành chó, hắn rất phấn khích.
Một đêm qua đi, tam đại học phủ lôi kéo nhau, tạo thành liên minh.
Dù sao, trong mắt bọn hắn, Thiên Phủ chỉ là một thằng hề, vì hợp lực mà chế giễu một thằng hề, không cần thiết như vậy, bọn họ chỉ là mượn nhờ lần này mà thỏa mãn dục vọng của bản thân.
Đệ tử của Đạo Phru và Thánh Phủ rất thèm khát nữ đệ tử của Linh Phủ, nữ đệ tử của Linh Phủ cũng ngưỡng một những nam đệ tử của hai học phủ này.
Trọng yếu nhất là lời đề nghị của Mộng Vô Cực, hắn hâm mộ Thanh Diêpj, Thanh Diệp lại không có quá nhiều hảo cảm với Mộng Vô Cực, dù sao lúc Huân Y đã nhận thua, người này còn ra tay, loại tâm tính này khiến cho người không thể nào tán đồng.
Đương nhiên, nói chán ghét cũng không phải, thế giới võ tu, có thực lực và thiên tư sẽ quan trọng hơn phẩm hạnh và thiện ác, chí ít Mộng Vô Cực rất cường đại, để cho rất nhiều nữ tử ưa thích hắn.
Thanh Diệp sẽ không như những nữ nhân khác điên cuồng sùng bái Mộng Vô Cực, nhưng Mộng Vô Cực chủ động mời nàng, nàng cũng không tiện cự tuyệt, đương nhiên, theo cảm giác cá nhân, nàng vẫn thích Diệp Phàm hơn, nhưng Diệp Phàm ở trước mặt mọi người lại uy hiếp phó viện trưởng Linh Phủ, để cho nàng cũng có chút khó chịu.
Một phó viện trưởng học phủ, là mặt mũi của học phủ, hơn nữa, lời nói của Diệp Phàm đã xem như không dể Linh Phủ vào trong mắt, cái này chính là vũ nhục đối với các nàng, đến mức dù sự tình đúng hay sai, cách làm Lạc Băng đối với Diệp Phàm sẽ tạo ra ảnh hưởng như thế nào, các nàng cũng không quan tâm.
Đối với đệ tử Thiên Phủ mà nói, là một đêm khuất nhục nhất, đối với tam đại học phủ mà nói, là một đêm vui vẻ.
Vào khoảng nửa đêm, cửa sân Diệp Phàm bị gõ vang, mở cửa ra, hắn nhìn thấy chính là Thanh Diệp, nàng mang theo mấy cô gái đứng ngoài cửa, còn cso không ít đệ tử Thiên Phủ vây quanh, có hơi hiếu kỳ nhìn đám người Thanh Diệp.
Sắc mặt mấy người bọn họ có hơi hồng nhuận phơn phớt, chắc chắn là vừa mới tham gia liên động mà tới đây, Diệp Phàm có hơi hiếp kỳ nhìn xem mấy người bọn họ, nhìn biểu lộ của mấy người này, hẳn không phải là hảo ý, lại nói, lấy giao tình giữa hắn và Thanh Diệp, cũng không đến mức đến đây hỏi thăm.
- Có chuyện gì không?
Diệp Phàm cao giọng nói.
Không mời chúng ta vào trong trò chuyện sao?
Thanh Diệp nghe vậy nói khẽ.
- Mời vào!
Diệp Phàm nhẹ gật đầu, sau đó mang theo mấy người đi vào, tiểu viện Diệp Phàm rất lớn, đệ tử Tiềm Long Phong đều ở một mảnh tiểu viện.
Tiếng vang bên ngoài kinh động tới Diệp Tàn và Diệp Quỷ, Đại Lực, còn Huân Y vẫn ở trong phòng dưỡng thương.
Diệp gia thì không nói, nhưng tướng mạo lại không kém, chí ít ba người, Diệp Phàm, DIệp Tàn và Diệp Quỷ đều tạo ra lực hấp dẫn nhất định với nữ đệ tử Linh Phủ.
Để cho đám người Thanh Diệp có hơi câm nín đó là ba người này ra ngoài lại mang theo vũ khí, bọn hắn đi ngủ cũng mang theo vũ khí sao?
Đại Lực có chiến lực cường hoành khiến cho mấy nữ đệ tử Linh Phủ lộ ra ánh mắt tò mò.
Đợi mấy người ngồi vào chỗ, Diệp Phàm rót nước trà, cao giọng nói:
- Có chuyện gì không?
- Không có gì, chỉ là lần trước ở trong rừng cây, cảm ơn các ngươi đã cứu ta, ta tới đây ngỏ ý cảm ơn.
- Tiện tay mà thôi, hơn nữa mục tiêu của chúng ta cũng không phải là cứu người, mà là loại Lý Vực, muốn lấy được hạng nhất Tứ phủ, Thánh Phủ có uy hiếp rất lớn.
Diệp Phàm bình tĩnh nói,d dệ tử của Linh Phủ nghe vậy không có hơi câm nín, lấy thành tích hiện tại của Thiên Phủ, có phải hạng chót hay không còn rất khó nói, lại dám khoác lác không biết ngượng, nói bản thân đạt hạng nhất.