Đây chính là đội ngũ của Thánh Phủ, Thiên Phủ thắng hai trận này vậy thua trận đoàn chiến cũng không sao, cũng không bị mất mặt cho lắm.
Đệ tử Thánh Phủ không thể tin được đó là sự thật, theo quan sát sẽ thấy Ngô Hoa và Lục Hữu Vân cho rằng bọn họ quá yếu, nhưng thực tế thế, hai người bọn họ có thực lực rất mạnh, nhưng vẫn bị đánh bại, cso thể suy ra rằng, Thiên Phủ rất mạnh.
Đệ tử Thánh Phủ có hơi mê mang, đệ tử Thiên Phủ ngày càng kích động, cho đến khi Mộng Vô Cực đi ra sân, toàn bộ quảng trưởng xuất hiện nhiều tiếng reo hò.
- Thần tử, Thần tử!
- Thần tử uy vũ, đánh bại tất cả!
- Thần tử xuất thủ, không ai có thể cản được!
Đệ tử Thánh Phủ trở nên rất điên cuồng, liên tục hoan hô làm cho đệ tử Thiên Phủ run sợ, y như rằng hai trận chiến trước là Thánh Phủ bọn họ thắng vạya, đây chính là Mộng Vô Cực, là lãnh tự có sức ảnh hưởng to lớn.
Chỉ cần Mộng Vô Cực không bị đánh bại, tinh thần của Thánh Phủ sẽ không bao giờ bị lung lay, giống như sức ảnh hưởng của Diệp Phàm ở Thiên Phủ, nếu Diệp Phàm cũng không bị đánh bại, Thiên Phủ thua bao nhiêu trận đi nữa, tinh thần bọn họ vẫn không hề suy sụp.
Mộng Vô Cực từ từ đi đến trên võ đài Dương Hoành đứng ở đối diện, hai người cách nhau hơn nửa sân thi đấu.
Mộng Vô Cực là thiên kiêu chân chính, thậm chí Dương Hoành còn không được tính là thiên kuê, nhưng lúc này, hắn lại gặp phải Mộng Vô Cực.
Đối với người khác, có lẽ sẽ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng đối với Dương Hoanh, chiến ý của hắn tỏa ra dào dạt, cho dù bị bại trận, hắn cũng phải thể hiện ra thực lực của bản thân, để không phụ lòng mọi người và công sức cố gắng tu luyện của hắn.
Cầm phi đao trong tay, Dương Hoành nâng cao tinht hần, nhưng Mộng Vô Cực không thèm có ý định lấy vũ khí ra, hắn khinh thường nhìn Dương Hoành.
Đối với hắn, đây chỉ là châu chấu đá xe, tùy lúc đều có thể bóp chết.
Bắt đầu tranh tài, Dương Hoành bắn ra phi đao, Mộng Vô Cực mượn nhờ phản xạ đánh trả về!
Phốc!
Cả người Dương Hoành bị đánh bay, rơi mạnh xuống đài, trọng thương thổ huyết.
Mộng Vô Cực đã hạ thủ lưu tình, hắn nhìn thấy ở trận tước, Huân Y cũng đã hạ thủ lưu tình cho nên mới làm vậy, nhưng Dương Hoành đã không còn có khả năng tham gia đoàn chiến nữa, song phương biến thành bốn đánh bốn, tuy nhiên, đệ tử Thánh Phủ cho rằng, Mộng Vô Cực sẽ một chọi bốn.
Sức mạnh của hắn, không phải là thứ bọn họ có thể tưởng tượng nổi, Diệp Phàm nhíu hai mắt lại, thực lực Mộng Vô Cực đã có thể uy hiếp được hắn, không hổ là tuyệt thế thiên kiêu, sự cường đại của hắn còn khủng bố hơn so với bản thân Diệp Phàm tưởng tượng.
Nhưng như vậy không phải rất tốt sao?
Trong đôi mắt của Diệp Phàm lộ ra vẻ hừng hực chiến ý, dẫn tới ánh mắt của mọi người xung quanh, sau đó âm thầm lắc đầu, hắn chính là tên điên, người khác nhìn thấy Mộng Vô Cực còn tránh không kịp, Diệp Phàm lại ước đánh với hắn một trận, cũng chỉ cso tên điên mới đánh cùng tên điên.
Những người khác, thật không đáng chú ý, thực lực của Dương Hoành ở Thiên Phru cũng được xếp vào hàng đầu, nhưng võ kỹ còn chưa kịp dùng đã bị đánh cho trọng thương.
- Thần tử, vô địch!
- Vô địch, vô địch!
Đệ tử Thánh Phủ cao giọng nói, Mộng Vô Cực giống như một cái tín ngưỡng, một tín ngưỡng vô địch.
Đệ tử dự thi năm nay của Thánh Phủ, so với những năm qua đều mạnh hơn, hai Đại Tiểu Vương trong đội hình, không ai có thể ngăn cản, bọn họ có niềm tin tất thắng.
Cho dù thắng hai trận thi đấu cá nhân, nhưng một trận thi đấu đội trưởng, song phương lại có số điểm bằng nhau, sau đó trực tiếp tiến vào đoàn chiến, Mộng Vô Cực có thực lực đáng sợ khiến cho đám người Huân Y cảm giác bất an, đệ tử Thiên Phủ cũng rất lo lắng.
Giờ phút này, tất cả đệ tử Thiên Phủ đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Phàm, theo bọn hắn nghĩa, loại biến thái này, chỉ có Diệp Phàm mới có thể chiến thắng được.
Đoàn chiến mở ra, làm cho tất cả mọi người không ngờ tới, Thánh Phủ vậy mà chỉ cử ra một người, đó chính là Mộng Vô Cực!
- Một người khiêu chiến bốn người?
- Cuồng như vậy sao?
Đệ tử của ba học phủ khác không thể tin vào mắt mình.
- Thật là đẹp trai, tứ đại học phủ, Mộng Vô Cực chính là người đẹp trai nhất.
- Đúng vậy, thực lực cũng mạnh nhất, khí thế rất mạnh, ai nha, ta muốn làm nữ nhân của hắn.
- Ngươi bớt mộng mơ, nghe nói Mộng Vô Cực đang theo đuổi sư tỷ Thanh Diệp, thực sự là trai tài gái sắc, nhưng sư tỷ Thanh Diệp lại không quan tâm tới hắn.
- Ta cảm thấy sư tỷ Thanh Diệp có hơi hứng thú với Diệp Phàm?
- Diệp Phàm kia cũng không kém, chỉ sợ cũng là tuyệt thế yêu nghiệt, nhưng so với Mộng Vô Cực, chắc chắn yếu hơn!
Đám người nghị luận ầm ỹ, đệ tử Thiên Phủ rất tức giận, Mộng Vô Cực muốn vũ nhục.
Đệ tử Thánh Phủ còn chưa đắc ý, đệ tử của Đạo Phủ đã nở nụ cười:
- Ha ha, học phủ phế vật chính là học phủ phế vật, còn muốn người khác tôn trọng các ngươi sao?
- Trong mắt Mộng Vô Cực, các ngươi cũng chẳng tính là thứ gì.
Một nugời đối chiến với bốn người của Thiên Phủ, các ngươi có sợ hay không, nếu sư huynh Nhiếp Vân của Đạo Phủ ta xuất thủ, cũng sẽ là một đánh bốn.
- Ha ha ha, nói không sai.
- Đạo Phủ các ngươi tính là thứ gì, Vương Tọa chúng ta có thể một chọi năm các ngươi.
- Các ngươi không sợ chém to quá lại gãy lưỡi, Vương Tọa các ngươi tính là thứ gì, chúng ta tùy tiện phái ra một người, đều có thể đánh bại các ngươi.
- Chờ coi đi!
- Ai sợ các ngươi, nếu có bản lĩnh thì để cho cẩu thí Vương Tọa của các ngươi chọi năm đi, nếu được như thế, chúng ta làm chó sủa, nếu không được, các ngươi làm chó sủa.
- …Chúng ta chờ các ngươi làm chó sủa!
Đệ tử Thánh Phủ liên tục khiêu khích đệ tử Thiên Phủ, bọn họ không cần cúi đầu nữa, Thần tử của bọn họ sẽ dùng hành động để chứng minh cho Thiên Phủ biết, tôn nghiêm của đệ nhất học phủ không thể bị khinh thường.
Dưới đài, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Mộng Vô Cực, hành vi của Mộng Vô Cực, đã chà đạp nặng nề tôn nghiêm của bọn người Đại Lực, ngươi rất mạnh, nhưng ngươi không nên không tôn trọng võ giả, dù cho thực lực của họ yếu hơn, bọn họ vẫn phải giữ được tôn nghiêm.
Đệ tử Thiên Phủ và đệ tử Thánh Phủ liên tục khiêu khích lẫn nhau, đây là một chuyện rất bình thường, dù sao cổ vũ cho học phủ của mình là chuyện đương nhiên, nhưng người dự thi không nên làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.
Mộng Vô Cực làm như vậy, hắn cho rằng, xét theo Thánh phủ, Thiên Phủ chẳng là cái thá gì, bọn họ căn bản không muốn tôn trọng Thiên Phủ.
Đám người Đại Lực và Huân Y đi đến đài, trên mặt bọn họ không hề mang theo một tia nộ ý, loại nhục nhã này không ảnh hưởng nhiều đến bọn họ, mà ảnh hưởng tới tôn nghiêm của học phủ, trận chiến này, bọn họ không thể bại.
Vừa lên đài, ba người Lý Vinh, Vương Hàn và Đại Lực tạo thành hình tam giác, Huân Y ở phía sau tấn công!
Song phương chiến đấu hết sức căng thẳng, thân hình Mộng Vô Cực trực tiếp bay lên, ba người Đại Lực tập trung cao độ, Phục Ma Côn Trận, THiên Long Vũ, Phục Thiên Cửu Côn!
Oanh!
Thần hình Mộng Vô Cực như huyễn ảnh, trường kiếm xuất vỏ, kiếm quang cuồn cuộn, võ kỳ Thiên giai sơ cấp, Ba Linh Thiên Ảnh Kiếm!
Kiếm quang gào thét, một kiếm ngăn trở công kích của ba người, sau đó ngàn vạn kiếm quang nổ tung, Ly Vinh và Vương Hàn trực tiếp thổ huyết bay người, trền người Đại Lực xuất hiện vết thương chồng chất.
Bất Phá Chi Lũy!
Đại Lực gần thét một tiếng, vô số côn ảnh đánh ra, đương đương đương!
Liên tục công kích, thân hình Mộng Vô Cực bị ngăn cản, lập tức, tất cả đệ tử đều lộ ra một tia kinh hãi!
Vậy mà… Chặn lại?