Vô Địch Thiên Đế

Chương 302: Ngươi không xứng

Chương Trước Chương Tiếp

Ninh Hồng Trần cố ý hãm hại Diệp Phàm, đồng thười, Diệp Phàm cũng có thể lợi dụng cơ hội lần này, tăng thêm lực ảnh hưởng của bản thân với Thiên Phủ.

Hắn đã đạt được mục tiêu, đệ tử của Thiên Phủ ởThánh Thành đã hoàn toàn tin tưởng vào Diệp phàm, nếu như vào lúc này, xuất hiện một tên Ninh Hồng Trần, những người này sẽ trực tiếp ủng hộ Diệp Phàm.

Diệp Phàm sau khi nói xong, hắn chậm rãi đi xuống, nhưng mọi người vẫn hô to hai chữ Vương Tọa, Ngô Hoa nhìn đông đảo đệ tử, trên mặt lộ ra một nụ cười, sô với Ninh Hồng Trần, Diệp Phàm có tính quyết đoán và rộng lượng hơn.

Thiên Phủ có được hắn, xem như có phúc.

Cảm xúc sa sút bị Diệp Phàm dập tắt, khiến cho vô số đệ tử Thiên Phủ trông đợi vào cuộc tranh tài ngày sau, dù cho đệ tử nhi tinh tranh tài như thế nào, bọn họ đều biết Diệp Phàm sẽ đạt được hạng nhất trong khu thi đấu nhất tinh.

Diệp Phàm mang đến cho bọn hắn niềm tin vô địch, bọn hắn mù quáng tín nhiệm Diệp Phàm.

Rất nhanh, một ngày thời gian trôi qua, khu thi đấu đệ tử nhị tinh bắt đầu.

Đệ tử của tứ đại học phủ ngồi trên khan đài, học viên dự thi tiến vào khu thi đấu, đệ tử của Đạo Phru và Thánh Phủ nhìn đệ tử Thiên Phủ đang kích động cổ vũ, bắt đầu mở miệng trào phúng:

- Thật không rõ đến lúc này rồi mà các người còn cười được.

- Ha ha, đoán chừng là bị điên rồi, mỗi năm đều xếp hạng chót, thật tội nghiệp.

- Lần này, Thiên Phủ chúng ta sẽ giành hạng nhất!

- Hả?

Ha ha ha ha, trò cười, ta nhìn thấy các ngươi không chỉ có mặt dày, còn không biết trời cao đất rộng,ở trước mặt Thánh Phủ chúng ta còn mạnh miệng như vậy? Đại Tiểu Vương của chúng ta tùy tiện xuất thủ, đều có thể quét ngang Thiên Phủ các ngươi.

- Vương Tọa vô địch, các ngươi đều là cặn bã!

Nữ đệ tử Linh Phủ vì Mông Vô Cực mà hoan hô lên, đệ tử của Đạo Phủ cũng bắt chước theo, cường giả đi đến đâu cũng được mọi người coi trọng, đây cũng là quy tắc cơ bản nhất của đại lục Thiên Vũ.

Đương nhiên, nếu là đối thủ, sẽ không chủ động reo hò như vậy, chủ yếu lần này đối thủ của mọi người là Thiên Phủ, không phải Linh Phủ, cũng không phải Đạo Phủ.

Mộng Vô Cực rất điển trai, hòa quang trên người hắn càng làm cho mị lực của hắn đạt đến một cấp độ khủng bố, từng tiếng reo hò dưới sân đấu, trên mặt Mộng Vô Cực lại bình tĩnh vô cùng, hắn giống như một vị cường giả, hưởng thụ sự sùng bái của mọi người.

Trên thân mặc trang phục màu vàng của Thánh Phủ, sau lưng gác một thanh trường kiếm, hắn chỉ cần đứng một chỗ, mọi sự ngưỡng mộ đều sẽ hội tụ về phía hắn.

So với hào quang tỏa sáng của Mộng Vô Cựcc, khí chất Dương Hoành cũng không kém, nếu nói hắn không lo lắng thì đó là giả, khí tràng của Mộng Vô Cực xác thực rất mạnh, nhưng cho dù là thua, bọn họ cũng phải cố gắng hết mình.

Cũng như lúc trước Dương Hoành đã nói, hắn đại diện cho sự tôn nghiêm của đệ tử nhị tinh, ở trên sân thi đấu, bọn họ sẽ cố gắng giữ gìn tôn nghiêm cho Thiên Phủ, bọn họ có thể bị đánh bại, nhưng không thể htua mà không chịu phản kháng, ít nhất, bọn họ cũng phải thể hiện ra thực lực của bản thân.

Rất khó, thực lực sai biệt khó mà bù đắp được, dù cho bọn họ có hợp lực lại với nhau thì vẫn không có khả năng thắng được.

Trận đấu bắt đầu, đội trưởng của đội đều đưa ra thứ tự thi đấu cá nhân, Ngô Tung trực tiếp cao giọng nói:

- Thi đấu cá nhân, trận đầu tiên, Ngô Cuồng đối chiến Đại Lực.

Ngô cuồng, nghe danh có vẻ như là một chiến sĩ hào sảng, kì thực cũng không phải như thế, người này là đệ tử nhị tinh của Thánh Phủ, xếp hạng hai trong học phủ, thực không thể khinh thường, hơn nữa vũ khí hắn sử dụng là boomerang.

Boomerang cũng có hơi giống với đao vòng, nhưng lực cắt của đào vòng trong cận chiến mạnh hơn, còn boomerang linh hoạt hơn rất nhiều, hơn nữa chỉ cần điều khiển tốt, boomerang có thể thông qua việc điều chỉnh phương hướng mà có hiệu quả công kích cao hơn đao vòng.

Nếu như đao vòng lực lượng bộc phát đáng sợ, thì boomerang thiên về tụ lực bộc phát.

Đệ tử Đạo Phủ và Thánh Phủ có hơi khinh bỉ, những đệ tử này của Thiên Phủ có phải uống lộn thuốc hay không, đột nhiên phách lối như vậy?

- Các ngươi cứ từ từ mà phách lối, chúng ta chờ xem lúc các ngươi bị đánh bại sẽ có biểu hiện gì.

- Quy tắc đã thay đổi, phó viện trưởng của các ngươi đã thông báo trước, ta cũng không cần nhắc lại nữa, chế độ thi đấu khiêu chiến hỗn hợp và khu chiến khu chiến đấu nhất tinh sẽ bắt đầu sau khi kết thúc khu thi đấu nhị tinh, cho nên, nếu có đội ngũ bị đánh bại trong khu thi đấu nhị cũng đừng nản lòng, bởi vì các ngươi vẫn còn cơ hội để chứng minh bản thân.

- Còn về tranh đoạt vị trí đệ nhất, sẽ do chế đột thi đấu hỗn hợp quyết định, chế độ thi đấu hỗn hợp sẽ tập hợp toàn bộ người mạnh nhất của học phủ để thi đấu, đây mới là trò hay, được rồi, không nói nhiều nữa, ta tuyên bố khu thi đấu nhị tinh bắt đầu.

Ngô Tung cao giọng nói.

Trận đầu, đội Mông Vô Cực đối chiến đội Dương Hoành, trận thứ hai đội Thanh Diệp đối chiến đội Bách Lý Huyền Thành, trận thứ ba đội Tử Linh đối chiến đội Lam Tâm, trận thứ tư đội Nhiếm Vân đối chiến đội Kiếm Khách Tiên.

- Hiện tại, trận đầu, đội Mông Vô Cực và đội Dương Hoành đều đi lên!

Nói xong, Mộng Vô Cực mang theo bốn người đi lên sân đấu pháp, lập tức, đệ tử Thánh Phủ trực tiếp hô to!

- Thần tử, Thần tử, Thần tử!

Giờ khắc này, một ngàn người cùng nhau điên cuồng la hét tên một người, chính là Mộng Vô Cực, hắn chính là niềm kiêu ngạo của Thánh Phủ, là thần thoại bất bại.

- Thần tử, ta yêu ngươi, ta muốn làm nữ nhân của ngươi!

Vô số nữ đệ tử thét lên, thậm chí nguyên một đám nữ đệ tử Linh Phủ cũng vô cùng kích động, hai mắt tràn đầy lửa nóng, tên tuổi của Mộng Vô Cực không chỉ nổi ở Thánh Phủ, trừ Thiên Phủ chưa từng xem Thánh Phủ là đối thủ, cho nên không có truyền bá quá nhiều về đệ tử của hai bên, hai học phủ khác lại thuộc lòng với cái tên Mộng Vô Cực.

Huống chi, tam đại học phủ thường xuyên khiêu chiến lẫn nhau, dựa vào luận bàn mà tiến bộ, Thiên Phủ bị tam đại học phủ bài trừ, cho nên không hiểu rõ cũng rất bình thường.

Ngô Cuồng và Đại Lực đồng thời đi đến pháp tràng, Đại Lực khiên Bát Hoang Côn, trên côn có chưa đường vân màu đỏ mang theo một tia thần bí cùng cường đại, hợp với dáng người hùng tráng của Đại Lực, đối với bất kỳ người nào mà nói, đều sẽ sinh ra sợ hãi.

- Tạo hình cũng không tệ, ngay cả vũ khí của mình cũng phải khiêng đi mới được, vừa nhìn đã biết là một tên ngốc, sư huynh Ngô Cuồng có thể trực tiếp chơi chết hắn.

- A, tu vi mới Ngưng Thể cảnh, xem ra một tu sĩ luyện thể.

- Ai u, tu sĩ luyện thể, bao cát, Ngô Cuồng ca có thể từ từ mà chơi đùa.

Đệ tử Thánh Phủ cười sang sảng nói.

- Từ từ mà chơi, e rằng sẽ bị Đại Lực dùng một gậy đập chết tươi, so với việc đánh chết một con chó cũng không khác nhau là mấy.

Thật sao… Ngô Cuồng sư huynh, nhất định phải đánh tên to con này thành chó, chúng ta tin tưởng ngươi!

- Ngô Cuồng sư huynh uy vũ, nghiền ép tất cả.

Ngô Cuồng đứng trên sàn đầu nghe vậy không khỏi lộ ra một nụ cười tùy tiện, hai cái boomerang to lớn bị hắn nắm trong tay, cao giọng nói:

- Các sư đệ sư muội ta yêu cầu ta đánh ngươi thành chó, ngươi muốn bản thân sủa thành chó nhận thua, hay đợi ta đánh người đến lúc ngươi biết sủa?

Đại Lực nghe vậy cũng cũng không hề giận dữ, rất bình tĩnh, trên mặt không có một tia nộ ý nào, mà nghiêm túc nói:

- Ngươi cho rằng ngươi là Diệp Phàm sao?

- Diệp Phàm? Hắn tính là cái gì!

Ngô Cuồng nghe vậy không khỏi hừ lạnh nói.

- Hắn có thể đánh bại ta trong một chiêu, ngươi… Không được!

Đại Lực nói chuyện rất chất phát, vì vậy mọi người xung quanh đều nghe được lời hắn nói và tin tưởng rằng lời của hắn nói là sự thật.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)