Nghỉ ngơi một ngày thời gian, đệ tử của ba đại học phủ phục hồi lại tinh thần, nhưng đệ tử của Thiên Phủ lại có hơi ngộp ngạt, bởi vì cái chết của Ninh Hồng Trần, lần này Thiên Phủ đã trở thành trò cười cho thiên hạ, sau đó các đệ tử lại bị nhục nhã.
Trừ khi bọn hắn có thể giành thắng lợi trên sàn đầu, nhưng dựa theo quy chế chế độ thi hỗn hợp, kế tiếp chính Mông Vô Cực đối với đội Dương Hoành, có thể nói, tình huống của Thiên Phủ rất tồi tệ.
Dựa theo chế độ tranh tài, trần đầu thua, sẽ bị loại trực tiếp, loại chế độ này để cho Diệp Phàm cực kỳ sầu não, đấu trường tam tinh thất bại, đấu trường nhị tinh cũng không ổn, chỉ dựa vào đấu trường nhị tinh và đấu trường thi đấu hỗn hợp, Thiên Phủ muốn lấy được vị thí thứ nhất thì rất khó khăn.
Mãi đến khi Ngô Hoa triệu tập tất cả mọi người, tuyên bố quy tắc cải biến, Diệp Phàm mới thở dài một hơi, nhất là việc tăng lên điểm số khi thi đấu đấu trường hỗn hợp, càng làm cho Diệp Phàm cười tươi, như vậy thì không cần lo gì nữa.
- Bởi vì trận tranh tài hôn qua, Thiên Phủ chúng ta trở thành trò cười, ta hiểu được tâm tình của các ngươi, các ngươi hổ thẹn với Diệp Phàm, Diệp Phàm, ngươi lên đây nói vài câu đi.
Ngô Hoa cao giọng nói.
Diệp Phàm đi tới, nhìn xem tất cả mọi người, đông đảo đệ tử đều im lặng, ai nấy đều chú ý theo dõi, các nữ đệ tử đều nhìn hắn với ánh mắt kích động.
- Hành động của các ngươi đều là vì Thiên Phủ, các ngươi trở thành đại đao của Ninh Hồng Trần, sở dĩ là vì các ngươi trung thành với Thiên Phủ, vởi vì các người đang bảo vệ võ đức cơ bản nhất, đó chính là tôn nghiêm, phẫn nộ cùng chỉ trích của các ngươi, không đáng xấu hổ, đây đều là những biểu hiện của một người công chính, không giống với Ninh Hồng Trần, các ngươi là vì không cho phép người khác chà đạp vào tôn vinh của Thiên Phủ.
- Vì sao các ngươi lại tự trách? Vì sao lại áy náy
Diệp Phàm cao giọng nói:
- Lần này các ngươi đến Thánh Phủ, là vì muốn các ngươi đóng góp sức lực, các ngươi không mất mặt.
- Nếu ta là các ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy, bởi vì trong lòng chúng ta đều có tôn nghiêm của một võ tu, các ngươi không cho phép một tên võ tu có đức hạnh như thế lên võ đài, không tiêu diệt cường địch, ngược lại còn đánh chết người phe mình, ta hiểu, cho nên ta sẽ không trách các ngươi.
Loại chuyện thu mua lòng người này, Diệp Phàm cực kỳ thành thạo, lúc này hắn chịu đựng những vũ nhục này có đáng hay không? CUối cùng bên thắng vẫn là hắn mà không phải là Ninh Hồng Trần, nhưng miệng đời đáng sợ, không sai, nếu như vậy, Diệp Phàm sẽ chịu đựng công kích từ cả bốn học phủ.
Diệp Phàm có lẽ khó chịu, nhưng đây không phải là tâm tính của một cường giả.
- Tin tưởng các vị cũng phát hiện, từ khi chúng ta đến Thánh Thành, tam đại học phủ chế nhạo chúng ta như thế nào, bởi vì trong lòng bọn họ, Thiên Phủ không xứng đáng làm thành viên của tứ đại học phủ.
- Diệp Phàm ta cần các ngươi áy náy sao? Không, ta cần các ngươi heo rò, cần các ngươi ủng hộ, cổ vũ Thiên Phủ đi đến huy hoàng, mặc dù các ngươi không ở trên sân thi đấu, nhưng mỗi tiếng động viên của các ngươi, đều sẽ làm cho tinh thần của chúng ta tăng cao, chiến đấu sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Diệp Phàm nói chuyện rất lưu loát, Ngô Hoa dùng trận pháp chiếu toàn bộ hình ảnh nơi đây về Thiên Phủ, tất cả đệ tử Thiên Phủ nhìn vào Diệp Phàm, ngay lúc này, lòng dạ của Diệp Phàm làm cho tất cả mọi người đều khâm phục.
Dương Thương nhìn hình ảnh trên trận pháp, lộ ra một nụ cười thoải mái, hắn cố ý bồi dưỡng Diệp Phàm thành thiếu phủ chủ, một thiếu phủ chủ, không chỉ có thực lực và tư chất, còn cần phải biết lòng người.
Bởi vì trong những đệ tử này, sẽ có một ít người sau này sẽ ở lại Thiên Phủ, trở thành trưởng lão, những người này chính là căn cơ để Diệp Phàm chưởng khống Thiên Phủ, cho nên lần giảng thuật này của Diệp Phàm, thật đặc sắc, loại phong phạm này, đã phù hợp tất cả điều kiện của một thiếu phủ chủ.
- Cho nên, đều ngẩng đầu lên cho ta, các ngươi không đáng xấu hổ, các người sẽ mang vinh quang về cho Thiên Phủ, không nên để cho các đại học phủ coi thường chúng ta, vào lúc chúng ta ra sân, ta không cần các ngươi cúi đầu chịu nhục nhã từ người khác, ta muốn các ngươi phản kích lại, ta muốn các ngươi reo hò, cổ vũ chúng ta!
- Thiên Phủ hôm nay chịu khuất nhục, ta hứa đánh bại tam đại học phủ, tất cả khuất nhục đều sẽ biến mất, cho dù là Mộng Vô Cực hay Đãng Thiên Nhai, ta cũng không sợ, chẳng lẽ các ngươi sợ sao?
- Không sợ! Chúng ta nguyện đi theo Vương Tọa, nhìn tận mắt Vương Tọa mang lại vinh quang cho Thiên Phủ!
- Vương Tọa!
- Vương Tọa!
- Vương Tọa!
Từng tiếng reo hò vang vọng toàn bộ Thánh Thành, những đều tử của các học phủ khác đều hoảng sợ mà nhìn trụ sở Thiên Phủ, trước đó, đệ tử Thiên Phủ còn yếu thế cúi đâu, ngay lúc này lại om lòi la lối cả trụ sở.
Có không ít nữ đệ tử dùng đôi mắt sáng bóng nhìn vào Diệp Phàm, lòng dạ Diệp Phàm, khí chất của hắn đã chinh phục tất cả bọn họ.
- Tin ta không?
Diệp Phàm cao giọng nói.
- Tin!
Tất cả mọi người đồng lòng nói.
- Vậy các ngươi hãy chờ ta, nhìn xem ta dẫn Thiên Phủ đến đỉnh phong!
Diệp Phàm cao giọng nói…
- Thiên Phủ, Thiên Phủ, Thiên Phủ!
- Vương Tọa, Vương Tọa, Vương Tọa!
- Vương Tọa đệ nhất, Vương Tọa đệ nhất, Vương Tọa đệ nhất!
Tất cả đệ tử đều hô to, Diệp Phàm đã trửo thành lãnh tụ chân chính của Thiên Phủ, chỉ cần ở kì võ hội tứ phủ này, Diệp Phàm giúp Thiên Phủ đạt được vị trí thứ nhất, chắc chắn hắn sẽ trở thành tín ngưỡng mới của Thiên Phủ, đến lúc đó sẽ không ai có thể chống lại được mị lực của Diệp Phàm!
Diệp Phàm nhìn đông đảo đệ tử đang reo hò bên dưới, khóe miệng lộ ra vẻ mặt tự tin, hết thảy mọi việc ở đây là giả sao? Chí ít không hoàn toàn là thật, Diệp Phàm cũng không phải xem vinh quang của Thiên Phủ là tất cả, từ khi hắn chuyển thế, hai chữ vinh quang, đã không thể can thiệp vào tâm trí của hắn.
Nhưng hắn cần như thế, ở kiếm trước, lúc hắn đạt đến Chí Tôn cảnh, chỉ được xem như là một Chí Tôn phổ thông, so sánh với những cường giả vô thượng kia, còn lâu mới so được, lúc hắn biến mất, đến trăm năm sau, cũng không bao nhiêu người nhớ hắn là ai.
Sống một đười người, cũng nên lưu lại uy danh của bản thân, như là Quan Thánh Võ Đế, Tửu Tiên Lý Thái Bại, Thánh Hiền Khổng Tổ… Bọn họ đều để lại truyền thừa của bản thân, để cho hậu nhân một kho tàng quý giá, hoặc để lại những kỳ tích về kiến thức đối với Thiên Đạo.
Diệp Phàm hắn đã để lại vết tích gì chưa?
Hắn cũng muốn giữ lại một vài thứ, cho nên hắn sẽ không sống như kiếp trước, hắn có thể trở thành một vị cứu thế, cũng có thể trở thành thần thánh có tín ngưỡng riêng, muốn thực hiện được điều đó, hắn phải có được tín đồ, đây chính là thế lực của bản thân!
Thiên Phủ ở Đông Linh cảnh là một con quái vật, nếu có thể trở thành phủ chủ của Thiên Phủ, chỉ cần Thiên Phủ không bị giết, bên trên gia phả sẽ có tên hắn, Thiên Phủ sẽ là điểm tựa chon hắn tiến tới thế giới rộng lớn hơn, chẳng hạn như… học phủ Chí Tôn!