Để cho cao tầng Thiên Phủ loại bỏ Diệp Phàm là không có khả năng, nhưng nếu bản thân Diệp Phàm không nhịn được mà từ bỏ võ hội hoặc trước mặt rất nhiều ngươi, làm cho nhân phẩm của hắn xấu đi…
- Ta là một phần tử của Thiên Phủ, mặc dù tư chất của ta không mạnh, ta cũng biết rõ bản thân vô dụng, nhưng Thiên Phủ là nhà ta, ta tôn trọng mỗi vị sư huynh sư đệ, ta càng tôn trọng tôn nghiêm của học phủ, cách làm này của Diệp Phàm, đúng là không bằng súc sinh.
- Ta khẩn cầu phó viện trưởng nghiêm trị Diệp Phàm, học phủ chúng ta có thể thua thực lực, nhưng, tuyệt đối không thể thua tôn nghiêm!!
Vừa nói, Tôn Trọng vừa quỳ bên trong trận pháp, lập tức, tất cả đệ tử Thiên Phủ cũng cộng minh theo, nguyên một đám lòng đầy căm phẫn, cao giọng hô to:
- Có thể thua tranh tài, nhưng không thể mất đi tôn nghiêm!! Nghiêm trị Diệp Phàm!!
- Có thể thua tranh tài, nhưng không thể mất đi tôn nghiêm!! Nghiêm trị Diệp Phàm!!
- Có thể thua tranh tài, nhưng không thể mất đi tôn nghiêm!! Nghiêm trị Diệp Phàm!!
Toàn bộ tràng diện lập tức mất đi khống chế, sắc mặt Ngô Hoa khó coi vô cùng, nhìn theo hướng Diệp Phàm, mang theo một tia thăm dò.
Diệp Phàm lắc đầu, tiếp theo đi đến bên người Lạc Băng, nói khẽ:
- Lạc phó viện trưởng thật bản lãnh, ngươi tốt nhất nên mong rằng đệ tử Linh Phủ không gặp ta.
- Tiểu bối, ngươi có ý gì?
- Có ý gì? Lạc phó viện trưởng là người rõ nhất, khống hồn và nhiếp hồn, người khác còn không biết, nhưng ta lại rất rõ ràng.
Diệp Phàm nói xong, vỗ nhè nhẹ Lạc Băng rồi đi, lúc này Lạc Băng triệt hồi trận pháp, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm lại đưa tay lên cao, trực tiếp mãnh liệt đặt trên đầu Tôn Trọng.
Mê Hồn Thuật!!!
Lúc Trước Diệp Phàm cũng từng sử dụng thứ này trên người Diệp Phàm, loại võ kỹ này thuộc về võ kỹ phụ trợ, tác dụng phụ rất lớn, nhưng Lạc Băng bày ra tràng diện như vậy, Diệp Phàm không quản được nhiều như thế.
Ngô Hoa không hề động đậy, các trưởng lão khác cũng vậy, công bằng vào lúc này là rất buồn cười, bởi vì kiểu người như Diệp Phàm, hắn có thiên tử, cho nên khi hắn ra tay với Tôn trọng, vậy mà không có một người nào công chính bênh vực kẻ yếu như Tôn Trọng.
Đông đảo đệ tử trực tiếp bạo động, nhưng khi Ngô Hoa hừ lạnh một tiếng, tất cả đệ tử trực tiếp ngồi im một chỗ.
Hiện tượng này, đã trực tiếp dẫn đến đông đảo đệ tử của Thiên Phủ cảm thấy rất bất mãn, có thể nói, Ngô Hoa đang đánh cược, nếu không may thì tất cả đệ tử sẽ xảy ra mâu thuẫn gay gắt với cao tầng Thiên Phủ, từ đó làm cho thực lực Thiên Phủ giảm mạnh, có thể sẽ không còn được gọi là Tứ Đại Học Phủ.
Thậm chí tiếng xấu lan xa, cho đến lúc đó, phó viện trưởng đành quyết đoán một lần.
- Mê Hồn Thuật, tất cả mọi người nên nhìn rõ!
Diệp Phàm đạm thanh nói, loại thuật pháp này rất khó điều khiển, yêu cầu đối với tu vi không cao, nhưng đối với lực lượng thần hồn thì rất cao, Diệp Phàm tuy không mạnh, nhưng thần hồn chi lực tuyệt đối rất cường hoành, dung hợp linh hồn hai đời, cho dù linh hồn kiếp trước đã trở nên suy yếu vô cùng, nhưng cũng vượt xa cường độ linh hồn đồng trang lứa.
Đông đảo đệ tử sẽ không thể nghe qua Mê Hồn Thuật, về sau, loại thuật pháp này sẽ làm cho thần hồn của Tôn Trọng bị đại thương, có thể, cách làm này của Diệp Phàm chính là khiêu khích tất cả mọi người, nếu không phải là ở đây có một đại thụ như Ngô Hoa che chở, chỉ sợ là hắn đã bị tất cả đệ tử Thiên Phủ đánh hội đồng.
Những trưởng lão của học phủ khác đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện của Thiên Phủ, có Ngô Hoa ở đây, còn chưa tới lượt bọn họ xen vào việc của người khác, đương nhiên, loại Mê Hồn Thuật này có tác dụng phụ rất lớn, nhưng hiệu quả cũng hết sức rõ ràng, có Mê Hồn Thuật, đương nhiên sẽ không có người nào có thể nói dối.
- Thiên Phủ đối đãi với những đệ tử như chúng ta thế này sao? Phó viện trưởng, cho dù Diệp Phàm có tư chất nghịch thiên, ngươi cũng không nên dung túng như thế, ta không phục!!
Ninh Hồng Trần cao giọng nói, khóe miệng tràn đầy máu tươi, lập tức, trong lòng của tất cả đệ tử đều oán giận vô cùng, bọn họ điên cuồng vận chuyển nguyên lực, nhưng khí thế cường giả của Hợp Thánh cảnh, há là thứ bọn họ có thể ngăn được.
- Không phục? Ninh Hồng Trần, ta sẽ cho ngươi phục, tất cả đệ tử Thiên Phủ, trợn to con mắt chó của các ngươi xem, nếu hôm nay ta không chứng minh được bản thân trọng sạch, tùy cách ngươi xử lý, nếu ngược lại, người hãm hại ta đều phải đền mạng!
Tiếp theo Mê Hồn Thuật điên cuồng vật chuyển, làm hai mắt Tôn Trọng mê ly, Diệp Phàm cao giọng nói:
- Có phải có người sai ngươi hãm hại ta hay không?
- Phải!
Lập tức, toàn bộ hiện trường đang ồn ào bỗng an tĩnh lại, lần này vậy mà Tôn Trọng lại thừa nhận, nhiếp hồn trận là trận pháp cao cấp, có thể bọn họ không biết, nhưng Mê Hồn Thuật, bọn họ biết rất rõ, đây không thể nào là giả được.
- Nói hết chân tướng của việc này ra!
Diệp Phàm cao giọng nói, hai mắt lạnh lùng nhìn xem Ninh Hồng Trần, Ninh Hồng Trần lập tức điên cuồng vận chuyển nguyên lực, hắn phải khôi phục nhanh chóng, trước khi Tôn Trọng tiết lộ mọi việc, hắn nhất định phải thoát khỏi đây.
Bây giờ nói gì cũng đã chậm, hắn xác thực không nghĩ tới Diệp Phàm sẽ phách lực như thế, dưới ánh nhìn của hàng ngàn đệ tử, vậy mà dám ra tay với Tôn Trọng, càng không nghĩ đến đám người Ngô Hoa lại coi trọng Diệp Phàm đến mức không thể tin được.
Diệp Phàm chỉ là thắng hắn, chỉ là sức chiến đấu cường hoành, nhưng tư chất vẫn là Phế phẩm, vì sao? Vì sao Thiên Phủ lại coi trọng hắn như vậy?
Ninh Hồng Trần không nghĩ ra, hắn ngàn tính vạn tính, cũng không tính tới được tình huống này, có thể nói, đám người Ngô Hoa đang tận lực bao che cho Diệp Phàm, đã đến bước này, lấy việc công bình công chính rêu rao trong học phủ, đã là chuyện không có khả năng.
Hết lần này tới lần khác, xuất hiện những việc Ninh Hồng Trần không thể tính được, cho dù việc Mê Hồn Thuật không yêu cầu người có tu vi cao, nhưng tu vi phải đạt đến Chí Tôn cảnh mới có thể thi triển được, tu sĩ trừ thiên phú dị bẩm và một ít thiên phú Linh Cương đặc thù, căn bản không người nào có khả năng có thể khống chế Mê Hồn Thuật.
Thế nhưng Diệp Phàm lại làm được, vì sao chuyện gì xảy ra cũng không quật ngã được hắn?
Nình Hồng Trần biết mình thua, nhưng hắn vẫn không phục, hắn không thể thua bởi mưu kế hắn nghĩ ra, hắn bại là chuyện không có khả năng.
Lời nói Tôn Trọng chậm rãi vang lên, từ việc Ninh Hồng Trần căn dặn hắn kích động đông đảo đệ tử, đến tất cả mọi thứ, thậm chí ngay cả việc Ninh Hồng Trần chỉ xem đám đệ tử là công cụ cũng đều kể ra, Ninh Hồng Trần vận chuyển nguyên lực một cách điên cuồng, nhưng lần này hắn bị phản phệ là thật.
Mặc dù hắn điên cuồng muốn vẫy lên, nhưng như cũ vẫn không có cách nào làm được, loại thương thế này không phải trong thời gian ngắn co thể khôi phục, lần này hắn đã tự đưa bản thân vào tử lộ.
Tôn Trọng sau khi nói xong, Diệp Phàm giải thuật Mê Hồn Trận trên người hắn, tất cả đệ tử đều nhìn Diệp Phàm một cách phức tạp, nào là hổ thẹn, không thể tin được, xấu hổ, hối hận.
Tiếp theo, tất cả đệ tử căm hận nhìn về phía Ninh Hồng Trần, bọn họ xém chút đã là làm đao khai tử cho người ta.
Sắc mặt Ngô Hoa cực kỳ khó coi, mặc dù Diệp Phàm đã tẩy được mọi hiềm nghi, nhưng hắn không cách nào tưởng tượng được, học phủ đã dốc hết toàn lực bồi dưỡng Ninh Hồng Trần, vậy mà hắn lại làm ra loại chuyện này.
Có thể nói, Thiên Phủ chiếu cố cho Diệp Phàm không tốt, nhưng lại toàn tâm toàn ý lo cho Ninh Hồng Trần, cho đến khi Diệp Phàm xuất thế, Thiên Phủ có hơi chờ mong với Diệp Phàm, nhưng vẫn chưa một lần gạt Ninh Hồng Trần sang một bên.
Nhưng ở thời khắc này, hắn không chỉ không nghĩ tới vinh quang Thiên Phủ, ngược lại làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy, đây không phải là người, đây là súc sinh!