Bây giờ thì hay rồi, lúc Diệp Phàm còn chưa nghĩa ra cách gì giải quyết, tự nhiên lại nhảy ra một cọng cỏ cứu mạng.
Cọng cỏ này chính là Tôn Trọng, rất nhiều chuyện, nếu hắn đã vì Hồng Trần sư huynh, vì đại nghĩa diệt thân, vậy dùng nhiếp hồn trận khảo thí hắn một phen, hẳn không phải là vấn đề lớn.
- Diệp Phàm, ngươi có biện pháp chứng minh bản thân của ngươi trong sạch không?
Ngô Hoa có chút đau đầu, hiện tại bốn phương võ hội đều dừng lại, có thể nói, Thiên Phủ giống như một thằng hề, tam đại học phủ khác đưa ảnh mắt chế giễu sang nhìn bọn họ.
- Rất đơn giản, sử dụng nhiếp hồn trận lên người Tôn Trọng, phương diện này thì Thiên Phủ chúng ta không am hiểu lắm, nhưng có phó viện trưởng Linh Phủ ở đây, nếu như sau lưng Tôn Trọng không phải có người cố ý sai sử hắn chửi bới ta, vậy sau trận võ hội này, ta cam nguyện trở về học phủ chịu phạt.
- Nếu là sau lưng có người thực ra giở trò mò ám, ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, sau võ hội, lập tức trục xuất hắn khỏi Thiên Phủ.
Diệp Phàm cao giọng nói, khóe miệng lộ ra một tia đạm mạc, cười cười nhìn Ninh Hồng Trần, sắc mặt Ninh Hồng Trần quả nhiên có chút trắng bệch, nhiếp hồn trận, loại trận pháp này hiển nhiên có dính líu đến linh hồn, là một trận pháp cực kỳ cực đoan, đệ tử bình thường hay trưởng lào đều không thể biết đến được.
Ninh Hồng Trần căn bản không biết đến loại trận pháp này, càng không biết tác dụng của trận pháp, nhưng hắn rất rõ ràng, loại trận pháp này có một ít tác dụng đặc biệt.
Nụ cười của Diệp Phàm để cho hắn có chút sợ hãi, bàn về kiến thức, hắn sao có thể so với Diệp Phàm, nếu thực sự Diệp Phàm là người đồng trang lứa với Ninh Hồng Trần, có lẽ hắn sẽ không có biện pháp rửa sạch vết nhơ này, ở độ tuổi của Ninh Hồng Trần, hắn có rất nhiều biện pháp giải quyết vấn đề.
Đám người Ngô Hoa cũng coi như biết rõ nhiếp hồn trận, cũng không thể nói về quá nhiều về trận pháp này, Diệp Phàm hoài nghi Tôn Trọng hãm hại hắn, bọn họ chỉ có thể im lặng giúp Diệp Phàm, nếu không sẽ chỉ dấy lên ngọn lửa trong lòng chúng đệ tử.
- Được, Tôn Trọng, nhiếp hồn trọng không có bất kỳ tác dụng phụ gì với ngươi, cho nên ngươi không cần kháng cự, ta biết ngươi vì chính nghĩa của học phủ, sẽ không màng sống chết, hiện tại chỉ cần ngươi thông qua trận pháp này, Diệp Phàm sẽ bị xử phạt.
Lúc này, Ngô Hoa cao giọng nói, đứng trên góc độ cao tầng của Thiên Phủ, hắn đối với hành vi của Tôn Trọng cũng vô cùng khó chịu, đây chính là mượn danh Thiên Phủ làm cho Thiên Phủ đi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Loại người này chia làm hai loại, một là phía sau có người sai sử, một loại là vì mặt mũi của bản thân mà làm náo loạn, một người Thiên Phủ chân chính, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt Thiên Phủ như thế.
Hắn có thể chờ sau khi võ hội kết thúc, trở về Thiên Phủ rồi cùng chúng đệ tử thảo phạt Diệp Phàm, nhưng tuyệt đối không phải là lúc này, khoảng thời gian này, chỉ cần là người bình thường, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.
Tôn Trọng nghe vậy không khỏi có chút sững sờ, trong lòng của hắn biết tình huống của bản thân ra sao, nhiếp hồn trận, nghe tên thôi cũng có cảm giác rất khủng bố.
- Phó viện trưởng, ta vì Thiên Phủ mà bất bình, vì sao ta phải tiếp nhận khảo thí, đây là vũ nhục đối với ta, ta không đồng ý.
Lúc này Tôn Trọng cao giọng nói, một chỗ khác, Ninh Hồng Trần thầm mắng phế vật, lúc này tuyệt đối không thể biểu hiện ra vẻ bối rối, cách để không tiếp nhận khảo thí có rất nhiều, có một cách gọi là lấy lui làm tiến.
Nếu như Tôn Trọng vì đại nghĩa diệt thân, tiếp nhận khảo thí, hắn sẽ là vì vinh quang của Thiên Phủ, nhiếp hồn trận hắn chưa từng nghe qua, nhưng có lẽ sẽ tạo tổn thương cho linh hồn, nếu quả thật như thế, trong lòng hắn sẽ sinh ra không phục, bởi vì ác nhân chân chính vẫn chưa chịu trừng phạt.
Nếu làm như thế, tuyệt đối sẽ gây nên hiệu ứng cộng minh từ chúng đệ tử, lại thêm một ít đệ tử khác do Ninh Hồng Trần bố trí, đến lúc đó sẽ không lý nào có thể áp đặt trận pháp lên người hắn, hết lần này tới lần khác, Tôn Trọng lại có chút bối rối mà cự tuyệt, để cho người ta mơ hồ suy đoán hắn có mờ ám.
- Ngươi mở miệng tiếng là vì Thiên Phủ, nhưu ta đã nói, chỉ cần ngươi không có người sai sử, ta sẽ nhận tội, mà phó viện trưởng cũng đã nói, nhiếp hồn trận không hề tạo bất kì tổn thương gì đến ngươi, huống hồ trước trăm ngàn con mắt, ngươi còn sợ phó viện trưởng sẽ lừa gạt ngươi?
- Lúc ngươi nói lại rất chắc chắn, bây giờ nhờ ngươi làm chút chuyện nhỏ này, ngươi lại ra sức khước từ, chẳng lẽ thật sự là ngươi được người ta sai sử tới hãm hại ta?
Diệp Phàm nhìn xem Tôn Trọng mà lạnh giọng nói, muốn đối phó hắn, không thử nhìn xem bản thân có bao nhiêu cân lượng.
- Không phải, tuyệt đối không phải, Diệp Phàm, ngươi đừng ngậm máu phun người.
- Nếu như là không phải, vậy mau sử dụng nhiếp hồn trận đi.
Ngô Hoa cao giọng nói, hắn cũng không phải là trẻ lên ba, biểu tình của Tôn Trọng nhìn vào là thấy có vấn đề, mà đủ loại biểu hiện của Diệp Phàm, cho thấy hắn là một người trầm ổn, loại chuyện để Hàn Băng Chi Lực nội ám vào người Ninh Hồng Trần, tuyệt đối không thể do Diệp Phàm làm.
- Lạc Băng sư muội, Thiên Phủ xảy ra một ít chuyện, lần này làm phiền ngươi.
- Ngô sư huynh quá lời rồi, Tứ Phủ Võ Hội trên nguyên tắc là công bằng, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải!
Lạc Băng cao giọng nói, tiếp bay vút một cái, rơi xuống bên người Ngô Hoa, bởi vì tao ngộ của Thanh Diệp và Diệp Phàm, Linh Phủ và Thiên Phủ lại kéo gần thêm không ít khoảng cách.
Lạc Băng lấy ra trận kỳ, tiếp theo dùng nguyên lực vận chuyển, dùng phương pháp huyền diệu vẽ phác thảo ra một loại trận pháp.
Lúc này Tôn Trọng không ngừng lắc đầu, liên tục dùng ánh mắt cầu cứu đám người đằng sau, lập tức, nguyên một đám đệ tử Thiên Phủ lộ ra một tia nguy hoặc, chẳng lẽ thật sự là Diệp phàm bị oan sao?
Ngô Hoa phát ra một tiếng hừ lạnh, một chiêu từ tay phải, nguyên lực chợt hiện, thân hình Tôn Trọng bị khống chế bay đến giữa trận pháp, rất nhanh, sắc mặt của hắn chậm rãi trở lại bình tĩnh và mê mang.
- Ngay trước mặt nhiều người, ngươi mở miệng chỉ trích Diệp Phàm, có phải là vì danh dự của Thiên Phủ hay không?
Ngô Hoa cao giọng nói.
- Phải!
…
Sững sờ, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Ninh Hồng Trần cũng sững sờ, vừa rồi hắn còn có chút tuyệt vọng, nhưng một câu nói, đột nhiên lại khiến hắn nhìn thấy sinh lộ.
Tiếp theo, tất cả đệ tử đều nhìn về phía Diệp Phàm, Ngô Hoa cũng nhìn về phía Diệp Phàm, hắn nhíu chặt lông mày, tại sao có thể như vậy?
Diệp Phàm nhìn xem Lạc Băng, trong đôi mắt tràn đầy hàn ý, nhiếp hồn trận là một trận pháp cực kỳ huyền diệu, trong đó chia là nhiếp hồn và khống hồn, nhiếp hồn có thể làm cho người trong trận phải thành thành thật thật trả lời câu hỏi.
Mà khống hồn thì hoàn toàn khống chế tư duy của đối phương, từ đó làm cho đối phương nói ra lời mà bản thân mình muốn.
Lạc Băng hiển nhiên đã dùng khống hồn, mà không phải là nhiếp hồn, mục tiêu là vì ứng phó Diệp Phàm, bên trong Tứ Đại Học Phủ, Thiên Phủ chắc chắn là hạng chót, Linh Phủ cùng Đạo Phủ thì có thể tranh tài, lỡ như không may, Linh Phủ cũng là hạng ba.
Mà thực lực Diệp Phàm biểu hiện ra, đã làm tam đại học phủ động dung, nhất là hắn nói thẳng có thể chém giết Ninh Hồng Trần, đại biểu người này cho dù không bằng Đãng Thiên Nhai, cũng tuyệt đối có thể là thiên tài không thể khinh thường.
Tứ Phủ Võ Hội lần này liên quan đến Đế Lâm, nếu bởi vì Thiên Phủ quật khởi, Linh Phủ đứng hạng chót, đây quả thật là điều Lạc Băng không thể để xảy ra.
Cho nên nàng không có khả năng sẽ trợ giúp Diệp Phàm thoát khỏi việc này, thậm chí nàng còn làm cho Diệp Phàm rơi vào tuyệt lộ.