Vô Địch Thiên Đế

Chương 296: Tuổi còn rất trẻ

Chương Trước Chương Tiếp

- Diệp Phàm, ngươi còn không biết xấu hổ mà ngồi chỗ đó, ta muốn ngươi, trực tiếp lăn đi!

Đệ tử Linh Phong của Thiên Phủ vẫn luôn không ưa Diệp Phàm, mặc dù có không ít người bái phục sự cường đại của Diệp Phàm, nhưng như cũ vẫn có một bộ phận người có oán khí với Diệp Phàm.

Vì có để có khả năng được tham gia trận chiến này, bọn họ cố gắng chịu đựng, không ngừng nịnh nọt Diệp Phàm mới lấy được tư cách tham gia Tứ Phủ Võ Hội, bây giờ Diệp Phàm làm loại chuyện này, khiến cho bọn họ không cần chịu đựng nữa, trực tiếp bạo phát.

- Coi như Thiên Phủ chúng ta được hạng bét thì chí ít chúng ta vẫn còn có tính người, ngươi được đệ tử trong phủ tin trọng, được Tứ Phủ Võ Hội coi trọng, ngươi làm như vậy, khác gì đang đánh mất toàn bộ thể diện của Thiên Phủ.

- Cút về đi, Thiên Phủ chúng ta không cần ngươi gặt lấy vinh quang.

Tiếng la mắng càng lúc càng lớn, dưới những cái nhìn của người thông minh nhất định sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra, những người la mắng này hiển nhiên là được sự chỉ thị từ Ninh Hồng Trần.

Bởi vì thanh âm giận mắng ồn ào, thậm chí những trận tranh tài tiếp theo ở võ hội cũng phải dừng lại, gần mấy trăm người bạo động, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc vận hành Tứ Phủ Võ Hội.

Mấy người Ngô Hoa cũng ngồi không yên, trưởng lão Thiên Phủ dưới sự động tác của Ngô Hoa cũng từ trên đài cao bay xuống, đi đến tất cả trước mặt mọi người, lập tức, thanh âm nhao nhao của đệ tử Thiên Phủ cũng thu nhỏ.

- Các ngươi muốn làm gì? Còn chưa đủ mất mặt sao? Muốn để cho Thiên Phủ bị chê cười từ đầu tới đuôi sao?

- Phó viện trưởng, Diệp Phàm làm ra loại chuyện này, quyết không thể tha thứ, coi như chúng ta đứng hạng bét võ hội, nhưng chúng ta không thể thua phần lễ tiết.

- Đúng a phó viện trưởng, chúng ta vốn cũng không muốn như vậy, nhưng giống như các vị sư huynh đệ nói, cho dù Thiên Phủ chúng ta đứng bét thì như thế nào? Chúng ta thua tranh tài, nhưng tuyệt đối không thể thua về phần tôn nghiêm.

Ngô Hoa nghe vậy không khỏi nhìn về phía Diệp Phàm, cao giọng nói:

- Diệp Phàm, chuyện này ngươi có lời gì để nói không?

Diệp Phàm nghe vậy cũng không khỏi lộ ra một tia đạm mạc ý cười, cao giọng nói:

- Phó viện trưởng, việc nên nói ta đã nói, về phần bọn hắn tin hay không, cùng ta có liên can gì?

- Diệp Phàm, ngươi quá ghê tởm, ngươi có ý gì?

- Nhất định phải nghiêm trị, phó viện trưởng, nếu như không nghiêm trị Diệp Phàm,vậy chúng ta không muốn ở đây nữa, trở về Thiên Phủ.

- Đúng vậy, phó viện trưởng, Diệp Phàm quá kiêu ngạo, chúng ta quyết không thể nhân nhượng.

Ngô Hoa cũng có chút bất đắc dĩ, Diệp Phàm này đúng là kiêu ngạo bất tuân, ở thời điểm này, vẫn có thể dùng ngữ khí cứng rắn mà nói.

- Hàn băng trên người Ninh Hồng Trần có phải là do ngươi giở trò?

Ngô Hoa nghiêm túc nói.

- Theo giao dịch giữa ta và viện trưởng, phó viện trưởng, người nghĩ ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn vậy sao? Huống hồ, nếu như ta có năng lực đưa Hàn Băng Chi Lực giấu trong người Ninh Hồng Trần, vậy sao cả tháng nay không phát tác, chẳng lẽ ta còn không có năng lực âm thầm giết hắn sao?

DIệp Phạm nghe vậy không khỏi cao giọng nói:

- Ta cần gì phải hao tâm tổn sức được.

- Bởi vì ngươi muốn để Hồng Trần sư huynh chết trong tay người khác, nếu như chết ở Thiên Phủ, rất dễ dàng tra được là ngươi ra tay.

- Cho nên ta sẽ giống như tên ngốc nhà ngươi, ngay trước mặt Tứ Đại Học Phủ, cho hàn băng trên người của hắn phát tác?

Diệp Phàm nghe vậy thì hỏi ngược lại.

- Ngươi không ngờ rằng Hồng Trần sư huynh sẽ sử dụng Bạo Viêm, hoặc có lẽ ngươi không thể hoàn toàn khống chế Hàn Băng Chi Lực trên người Hồng Trần sư huynh.

- Loại tình huống này mà cũng không đoán được, chẳng phải ta cũng giống ngươi, cả đời chỉ có thể làm một tên phế vật?

Diệp Phàm nói chuyện không hề kiêng nể bất cứ thứ gì, nhưng nói như vậy lại làm không ít người tỉnh táo lại, không sai, trong này có quá nhiều mờ ám, DIệp Phàm sao lại làm loại chuyện ngớ ngẩn như vậy.

- Bây giờ ngươi nói những cái này có ý nghĩa gì? Có lẽ người cố ý chừa nhiều lỗ thủng như vậy, mà sự thực là Hồng Trần sư huynh bị Hàn Băng Chi Lực phản phệ, Thiên Phủ chúng ta lại mất đi một trận sắp thắng đến nơi, đây hết thảy là do ngươi khởi xướng, Diệp Phàm!

Đệ tử kia lại càng nói nhiều hơn, hắn ở Thiên Phủ, chỉ là một đệ tử Linh Phong bình thường, nhưng bởi vì việc này, bây giờ hắn lại trở thành sứ giả chính nghĩa, chỉ trí thiên tài cường giả trong Thiên Phủ, trong thời khắc này, hắn phảng phất tìm được giá trị sinh mệnh của bản thân, hắn cảm giác sinh mệnh của hắn đang thăng hoa.

Những việc này, hết thảy là Ninh Hồng Trần sai sử.

Giội một gàu nước bẩn nha, hắn cũng không sợ bị nhìn thấu, cho dù cuối cùng điều tra được việc này không phải do Diệp Phàm làm, hắn cũng coi như vì vinh dự của Thiên Phủ, can đảm ra mặt phán xét bất kì cường giả nào, với hắn mà nói, không có chỗ nào xấu.

Nhưng bây giờ người này cũng không phải là đệ tử Linh Phong, mà là một tên đệ tử phổ thông ở Địa Phong, tên là Tôn Trọng, đây cũng là người do Ninh Hồng Trần phái ra, nếu như tìm một đệ tử Linh Phong, có lẽ sẽ có người thấy bởi vì đệ tử Linh Phong có ân oán với Diệp Phàm nên mới cố ý giội một gàu nước bẩn.

Nhưng đệ tử Địa Phong lại khác, ngay từ đầu bọn họ đã tương đối ủng hộ Diệp Phàm, lúc này bọn họ giấy lên nghi vấn, sẽ làm cho tình cảm của Diệp Phàm trở nên tồi tệ.

Ninh Hồng Trần đang chữa thương, nghe lời nói của Diệp Phàm, xém chút nữa đã không nhịn được mà cười lên, kiệt ngạo bất tuân? Ha ha, ở thời điểm này, ngoài việc làm người khác càng thêm tức giận, còn có tác dụng gì?

Đây chỉ là bắt đầu, đằng sau còn có kinh hỉ lớn, Diệp Phàm, chúng ta từ từ xem.

Quả nhiện, lời nói Tôn Trọng đã chọc giận đông đảo đệ tử, ngôn từ càng ngày càng mãnh liệt hơn, bọn họ yêu cầu trừng trị Diệp Phàm, cho dù là Thiên Phủ của bọn họ đứng hạng chót.

Diệp Phàm nhìn xem tất cả đệ tử, không khỏi có chút buồn cười, trên cái thế giới này, luôn có một số người sẽ tự cho rằng giá trị của bản thân rất cao? Hủy bỏ tư cách dự thi của hắn? Chẳng lẽ những tên này có thể cho rằng bản thân có thể đại biểu cho vinh quang của Thiên Phủ sao?

Không nói việc chuyện này chưa có chứng cứ cụ thể, coi như việc này do Diệp Phàm làm, cũng không có khả năng xử phạt hắn, vì sao? Bởi vì từ đầu đến đuôi của võ hội Tứ phủ, không phải vì cái gọi là vinh quang, mà là vì Đế Lâm.

Bởi vì trong Đế Lâm có Vạn Niên Khổ Tủy, vì con đường tu hành của đám lão yêu trong Thiên Phủ, mà những đệ tử này, buồn cười cho rằng thế giới này dân chủ, họ phủ dân chủ.

Bọn họ không có tư cách bày ra con đường cho học phủ, càng không có tư cách để cho cao tầng học phủ hủy bỏ đi thứ tự võ hội lần này, đương nhiên, phàm là sinh trong thế giới Võ tu này, chắc chắn sẽ vì bề ngoài mà mệt mỏi, cho dù là Diệp Phàm biết rõ kết quả này, nhưng ngoài mặt, Thiên Phủ vẫn sẽ như cũ vì các đệ tử oán giận mà làm ra bộ dáng khó chịu với Diệp Phàm hắn.

Ninhh Hồng Trần là người tâm cơ, nhưng dù sao tuổi cũng còn quá trẻ, lại quá tham lam, nếu đổi thành Diệp phàm, sau khi làm chuyện này, hắn sẽ bày ra bộ dáng đại nghĩa, tuyên bố không nên làm khó Diệp Phàm, nếu cho có thể giúp Thiên Phủ có thứ hạng cao trong võ hội.

Đằng sau biểu hiện nghiến răng nghiện lợi của mọi người, hắn chỉ cần nói hàn băng chi lực là hắn không cẩn thận trúng phải, không có quan hệ gì với Diệp Phàm.

Nếu là như vậy, hiển nhiên Diệp Phàm không còn gì để nói, hơn nữa Ninh Hồng Trần sẽ thu được sự ủng hộ khó mà tưởng tượng được, đám người Dương Thương chắc chắn sẽ lau mắt mà nhìn hắn.

Đáng tiếc, hắn không được như vậy, ngược lại trong lòng cuống cuồng dồn Diệp Phàm vào chỗ bất lợi, an bài một tên lắm lời làm sứ giả chính nghĩa, kích động lòng căm phẫn của mọi người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)