Vô Địch Thiên Đế

Chương 295: Trò hay vừa ra

Chương Trước Chương Tiếp

Phốc!

Máu tươi kèm theo thân thể Ninh Hồng Trần cùng nhau rơi xuống đất, tất cả đệ tử Thiên Phủ đều ngây tại chỗ, rõ ràng là sắp thắng đến nơi, sao lại thành cái dạng này?

Diệp Phàm?

Hàn Băng Chi Lực kia, là do Diệp Phàm làm sao? Không sai, chỉ có hắn từng đối chiến với Ninh Hồng Trần, cũng chỉ có hắn mới có Hàn Băng Chi Lực Huyền cấp có thể làm Ninh Hồng Trần không thể chống cự nổi?

Thế nhưng, tại sao hắn phải làm như thế?

Vì Bắc Cung Tuyết sao?

Vì một nữ nhân, đến vinh quang của Thiên Phủ hắn cũng không quan tâm sao, một người có thể ti tiện tới mức này, tất cả ánh mắt đều đưua ánh mắt nghi vấn cùng trách cứ về phía Diệp Phàm, bọn họ cần một cái công đạo từ Diệp Phàm, bại bởi người khác, bọn họ nhận, nhưng bại bởi người một nhà, bọn họ không phục!

Không chỉ là đệ tử ở đây, mà cả Thiên Phủ sẽ nhao nhao oanh động, sự tình xấu hổ như vậy, xuất hiện trên đại hội Tứ phủ, cái này sẽ tở thành nỗi sỉ nhục của Thiên Phủ!

Sắc mặt Dương Thương vô cùng khó coi, hắn có hơi không dám tin tưởng Diệp Phàm sẽ làm ra loại chuyện này, hắn cũng nghĩ không thông, sao Diệp Phàm phải làm như vậy? Thiên Phủ đạt hạng nhất mới là mục tiêu của hắn a.

Tốn Thái trực tiếp đi đến bên người Dương Thương, khắp khuôn mặt đều là nộ ý, tuy tâm tính Ninh Hồng Trần không tốt, nhưng hắn vẫn là đệ tử Thần Võ Phong, hắn là môn sinh đắc ý nhất của Tôn Thái, là một Võ tu, trong thịnh hội dạng này, vì người trong phủ ám hại, cuối cùng bị một người có thực lực yếu hơn đánh bại.

Loại khuất nhục này, ai có thể tiếp nhận?

- Sư huynh, ngươi đã nói Diệp Phàm sẽ không xuất thủ…

Tôn Thái nổi giận đùng đùng nói.

- Sư đệ không nên kích động, chuyện này chúng ta cũng chưa biết rõ đầu đuôi, sao có thể chứng minh là Diệp Phàm xuất thủ.

- Còn cần chứng minh? Chẳng lẽ ngươi muốn nói, Hồng Trần vì muốn Thiên Phủ không đứng hạng bét nên cạm tâm tình nguyện chịu đựng loại khuất nhục này, để hãm hại Diệp Phàm sao?

- Ta cũng không phải có ý này.

- Hừ sư huynh, chuyện này ta cần một cái công đạo, đệ tử Thần Võ Phong ta, cũng không phải là loại dễ bị khi dễ, bây giờ đang ở Tứ Phủ Võ Hội, ta có thể chờ, nhưng một khi Diệp Phàm trở về, ta muốn hắn phải trả giá đắt.

- Sư đệ, sự tình này ta phải điều tra một chút, không thể vọng động.

- Sư huynh, ta biết người xem trọng Vương Thể, nhưng ngay cả khi có loại Vương Thể này, nhưng đứng hạnh lại không bằng cầm thú, hắn có thể mang đến cho Thiên Phủ cái gì? Một người vì tư lợi mà vong ân phụ nghĩa, coi như hắn là thần, Thiên Phủ chúng ta cũng không thể nương tựa được hắn.



Ngô Hoa ngồi trên đài cao, sắc mặt cũng khó coi vô cùng, đám người Lý Tự Lam có chút ý vị thâm trường nhìn lấy Ngô Hoa, Hồ Triển càng không nhịn được mà giễu cợt:

- Học phủ là nơi trồng người, ha ha, nếu như ngay cả nhân phẩm cũng không có, thì cho dù thực lực nghịch thiên thì đã sao?

- Hừ, tình huống cụ thể còn chưa biết ra sao, ta tin tưởng đệ tử Thiên Phủ chúng ta sẽ không làm loại chuyện này.

Diệp Phàm cảm thụ được tất cả ánh mắt trách cứ của mọi người, trong đôi mắt tràn đầy hàn quang, lúc này giải thích cũng không có tác dụng nào, Ninh Hồng Trần ra một chiêu này thật âm hiểm, bản thân đáng nhẽ nên tìm cơ hội giết hắn, bây giờ lại bị hắn mưu hại, chết cũng không tẩy sạch được.

Nhưng điều nên nói vẫn phải nói, Diệp Phàm tiếp nhận tất cả ánh mắt khinh bỉ, không dám tin, trách cứ, trào phúng, hắn cao giọng nói:

- Ta muốn giết ngươi, trực tiếp giết là được, ngươi tính là thứ gì, cần ta dùng những thủ đoạn này.

Vẫn như trước đây, hoàn toàn ngạo nghễ, đây chính là tính cách của Diệp Phàm, đám đệ tử của học phủ khác nghe thấy thì có hơi kinh ngạc, một đệ tử nhất tinh lại dám tùy tiện nói những lời này với vương bài tam tinh, vậy thực lực của đệ tử này mạnh đến mức nào?

Mà nhìn sắc mặt đệ tử của Thiên Phủ, phảng phất không cảm thấy Diệp Phàm đang khoác lác mà buồn cười, nói cách khác, đệ tử nhất tinh này rất có thực lực.

Đáng sợ như thế nào đây? Khác gì một tên Đãng Thiên Nhai đâu? Đông đảo đệ tử đều có chút bất lực mà nhổ nước bọt, trách không được lần này Thiên Phủ lớn lối như vậy, nguyên lại còn ẩn giấu một lá bài tẩy đáng sợ như này.

Đệ tử Thiên nghe vậy thì có chút dị động, một ít đệ tử lựa chọn tin tưởng Diệp Phàm, Diệp Phàm đúng là có loại tính cách này, ngay cả Trầm Vân Hạo còn bị Diệp Phàm bức tử một cách quan minh chính đại, huống chi là Ninh Hồng Trần?

Cũng có một ít đệ tử Thiên Phủ không tin, bọn họ vì Ninh Hồng Trần mà mù quáng, trên thịnh hội này, ngay trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại biệt khuất bị bại bởi một đối thủ có thực lực thấp hơi hắn, cái này đối với một Võ giả mà nói, đây tuyệt đối là một vũ nhục không gì sánh bằng.

Không thể bởi vì Diệp Phàm có thực lực mạnh mẽ, tư chất nghịch thiên thì có thể muốn làm gì làm, cho nên bọn họ cần đứng trên lập trường chính nghĩa.

- Diệp Phàm, sao ngươi có thể ti tiện như vậy?

Có người nhịn không được mà cao giọng nói.

Mặc dù bọn hắn rất rõ ràng, ở thời điểm này mà lên án Diệp phàm, sẽ chỉ là cho cười cho các học phủ khác, nhưng bọn họ không nhịn được phẫn nộ trong lòng, bọn họ không thể nào tiếp thu được cái kết quả này.

Diệp Phàm không nói gì, lạnh lùng nhìn đám người một chút, tin hắn thì sẽ tự nhiên tin, không tin thì hắn giải thích cũng vô dụng, hắn có thể thể hiểu được vì sao những người này phẫn nộ, liên tục thua hai trận, bị đệ tử Đạo Phủ trào phúng một trận, thật vất vả mới có Ninh Hồng Trần thể hiện ra thực lực cường đại, vậy mà hắn lại thua, ai mà không phẫn nộ?

Không chỉ Thiên Phủ, tất cả đệ của học phủ khác cũng có chút khinh bỉ nhìn về phía Diệp Phàm, loại hành vi này xác khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, nếu như đổi lại là đệ tử của học phủ bọn họ làm như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng biệt khuất.

Đám người Diệp Quỷ và Diệp Tàn đứng bên người Diệp Phàm, sau lưng Diệp Quỷ, Huyền Minh Kiếm trực tiếp phát ra một tia kiếm minh, sát ý khủng bố quét sạch tất cả mọi người, thanh âm lãnh khốc giốnh như Tử Thần đang gào thét:

- Đại ca ta muốn giết người, thì trực tiếp giết, không cần dùng loại thủ đoạn mất mặt như thế này, không phục cứ tới tìm ta, xem thử ta giết người có cần thủ đoạn hay không.

Lời này vừa nói ra, lập tức châm ngòi cho nhiều đệ tử, Diệp phàm ngăn lại sát cơ của Diệp Quỷ, đạm mạc lắc đầu:

- Trò hay vừa ra, quan tâm làm gì!

Tiếp theo mấy người lẳng lặng ngồi xuống, đối với chất vất của người khác, là trực tiếp hững hờ, Ninh Hồng Trần bị trọng thương nằm dưới đấu đài, trận này cuối cùng vẫn là thất bại, Triệu Linh Nhiên khẩn trương đến bên người Ninh Trần, đôi mắt xinh đẹp hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm một chút, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hèn hạ!

Diệp Phàm nghe vậy thì lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, đối với hiểu lầm của những người này, Diệp Phàm không thèm để ý chút nào, hắn còn sống, không phải vì mọi người tán đồng hắn nên hắn mới còn sống.

Hắn làm chuyện gì, bản thân rất rõ ràng, người khác nghĩ như thế nào, cùng hắn có liên can gì? Miệng người khác thì ngươi ngăn không được, cũng cản không xong.

Nhưng hắn không phải là kiểu người dễ nhận lỗ, Ninh Hồng Trần làm như thế, nếu Diệp Phàm cam nguyện nhịn cơ tức này, vậy không phải là Diệp Phàm, muốn chơi có đúng không? Chúng ta hảo hảo chơi một chút!

Trận đầu Thiên Phủ đã thất bại, để cho đệ tử Thánh Phủ và Đạo Phủ phát ngôn bừa bãi, giễu cợt một phen, hết lần này tới lần khác bọn họ không có tư cách phản bác được, thua thì thua, không có lý do gì, cuối cùng bọn họ đặt toàn bộ oán trách cùng phẫn hận lên người Diệp Phàm, nếu như không phải có Diệp Phàm dùng thủ đoạn, hẳn là bọn hắn có thể thắng được, bọn họ căn bản không phải chịu loại sỉ nhục này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)