Đông đảo đệ tử không nghĩ tới, Thanh Diệp và Lý Vực cũng không nghĩ tới, tốc độ của Diệp Phàm nhanh đến dọa người, khiến Lý Vực không kịp phản ứng, miếng ngọc bội bên hông hắn đã bị đánh nát.
Không Gian Chi Lực xuất hiện, sau một khắc, Lý Vực phát ra một tiếng gầm thét nổi giận không cam lòng, biến mất không thấy gì nữa.
Bên ngoài quảng trường, trận pháp không gian khởi động, Lý Vực ngu ngơ xuất hiện ở đấu pháp trận, Bắc Thiên Tinh và Triệu Hoài có chút chán nản ngồi một bên, nhìn thấy Lý Vực xuất hiện, hai mắt của Bắc Thiên Tinh lộ ra một tia thống khoái, còn Triệu Hoài thì cười khổ.
Hai người bọn họ dĩ nhiên là bị cùng một người đào thải, càng đáng sợ hơn là bọn họ ở hạng bốn đếm ngược, nói cách khác, căn bản không có cơ hội để báo thù.
Đệ tử Thánh Phủ tròn mắt, đội trưởng tam tinh bị loại rồi, không ai nghĩ tới đội ngũ Thánh Phủ sẽ bị loại.
Đệ tử Thiên Phủ cùng với đệ tử Linh Phủ bắt đầu reo hò, nói thế nào đi chăng nữa, khi ánh mắt của các mỹ nữ Linh Phủ chuyền sang Thiên Phủ, các nam tu đều điên cuồng giống hệt nhau.
Thiên Phủ dù sao cũng giúp Linh Phủ, Linh Phủ vô cùng cảm kích.
Đệ tử của Thiên Phủ có tố chất hay không, trong lúc này, tố chất có tác dụng khỉ gì đâu, bọn họ muốn reo hò, muốn trào phúng, muốn giẫm người.
Những năm qua mỗi lần tranh tài, các sư huynh sư tỷ của bọn họ đều bị tam đại học phủ giẫm đạp, năm nay bọn họ nổi dậy, vậy mà các ngươi lại nhắc đến tố chất?
- Ai là gà bệnh? Vừa mới nói Thiên Phủ chúng ta là gà bệnh, rác rưởi mời cút ra đây, lớn tiếng nói cho chúng biết ai là gà?
- Thực lực tuyệt đối ở đâu, ha ha ha, đã bảo là diệt sạch cơ mà?
- Đánh Bá Vương thành vương bát? Ở đâu? Tại sao ta không thấy?
- Thánh Phủ đúng là không có gì hơn cái này, gà bệnh !
- Các người đừng vội đắc ý, nếu không phải có Thanh Diệp của Linh Phủ, dựa vào phế vật Thiên Phủ của các ngươi, thì có thể làm gì? Lý Vực của chúng ta chỉ với một tay cũng có thể đánh mười tên như vậy.
- Đúng vậy, cho dù chúng ta có hai đội bị đào thải, vài phút trước Thiên Phủ các ngươi cũng có nhé.
- Đệ tử Thiên Phủ đừng có mà khoác lác, cũng không biết ai cho các ngươi dũng khí, dám đối kháng với Thánh Phủ.
Đệ tử Đao Phủ cũng hơi khó chịu nói.
- Chúng ta cảm thấy Thiên Phủ rất lịch sự đấy, dù sao cũng hơn một vài người khi dễ nữ hài tử, Thiên Phủ làm tốt lắm!
Các muội tử của Linh Phủ bắt đầu lên tiếng reo hò ủng hộ.
Mà ở trong rừng tậm, Thanh Diệp không quan tâm mà trực tiếp ngồi xuống điều tức, căn bản không hề e dè việc Diệp Phàm sẽ đánh nát ngọc bội truyền tống của nàng, lúc này Diệp Phàm có chút bắt đắc dĩ, hắn và Diệp Tàn đành bảo vệ nàng trước đám thú dữ trong rừng.
Thanh Diệp biết rõ nhân phẩm Diệp Phàm, đây là một tên điên, đối thủ hắn chỉ có Mộng Vô Cực và Đãng Thiên Nhai, về phần nàng, Diệp Phàm không có hứng thú ra tay với nàng, ngược lại hai người cũng xem như có chút giao tình.
Diệp Tàn đeo Huyền Dương Đao ở sau lưng, nhìn Diệp Phàm nhún vai một cái:
- Đại ca không đến ta cũng có thể đánh bại được hắn.
- Thực lực Lý Vực không kém, chỉ là có chút tự đại, mặc dù ngươi giải quyết được hắn, cũng tốn cũng không ít công phu, cũng không biết trước mắt đã có bao nhiêu người bị loại.
- Từ lúc bắt đầu cho đến khi gặp các ngươi, ta chỉ biết một người bị đào thải là Lý Vực.
- Trên đường đi ta cũng thuận tay loại một tên.
Diệp Phàm nghe thấy vậy gật đầu nói, lời này truyền ra đến bên ngoài quảng trường, đối với Thánh Phủ mà nói lại là một loại khuất nhục, mà Thiên Phủ càng vui mừng, lần đầu tiên bọn họ phát hiện Diệp Phàm phách lối lại tự tin và ngầu đến thế.
- Lúc ta tới thì Bắc Thiên Tinh của Thiên Phủ các ngươi cũng đã bị loại rồi.
Thanh Diệp khôi phục bảy tám phần nguyên lực, lúc này thu công rồi cất cao giọng nói:
- Nói cách khác trước mắt đã có ba người bị loại, có lẽ còn nhiều hơn, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta cần loại thêm một người, tiếp theo hãy tìm đội trưởng của Thiên Phủ, để cho bọn họ lần lượt rời khỏi đây.
Diệp Phàm cất cao giọng nói, Diệp Tàn nhẹ nhàng gật đầu, tiếp lấy yên tĩnh đi đến bên cạnh Diệp Phàm, hai người trực tiếp tiến vào rừng sâu, Thanh Diệp ở sau lưng nhìn Diệp Phàm, có chút tức giận nói:
- Các ngươi không mang ta theo sao?
Ặc…
Diệp Phàm hơi nghi hoặc, xoay người nhìn về phía Thanh Diệp:
- Ngươi là người của Linh Phủ, đi theo thúng ta làm gì?
- Thêm một người không phải thêm được một sự giúp đỡ sao?
Thanh Diệp cất cao giọng nói, dầu gì nàng cũng là mỹ nhân tuyệt thế, ngươi ngay cả ý tưởng làm quen với mỹ nhân cũng không có sao?
Đương nhiên, trải qua chuyện của Lý Vực, nàng cũng có chút sợ hãi, nơi này có không ít đệ tử tam tinh, thực lực nàng đúng là không kém, nhưng dù sao cũng là đệ tử nhị tinh, Nhập Cương ngũ trọng, chênh lệch rất lớn với đệ tử tam tinh thiên tài, cũng không phải người nào cũng biến thái như Mộng Vô Cực, Đãng Thiên Nhai, cả vị trước mặt này nữa.
Vì vậy mặc dù nói là kết bạn, nhưng thật ra phải là đi theo sau lưng Diệp Phàm hưởng lợi mới đúng, nàng rất rõ, chỉ cần đi theo Diệp Phàm, chắc chắn sẽ không bị đào thải.
- Cùng đi chung đi!
Diệp Phàm ngẩn người, tiếp lấy gật đầu nói, giúp đỡ, có vẻ như hắn không cần, nhưng cuối cùng vẫn gặp được Thanh Diệp, thuận tay giúp đỡ cũng được.
Ba người kết bạn rồi rời đi, nhưng các đệ tử bên ngoài lại điên cuồng nhổ nước bọt, ai cũng có thể nhìn ra, Diệp Phàm với Diệp Tàn biểu lộ giống như không tình nguyện cho lắm, các ngươi là đồ ngốc à?
Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, Thanh Diệp là ai? Nàng là đệ nhất mỹ nữ của học phủ Linh Phủ, mặc dù nàng dùng lụa mỏng che kín mặt mình, nhưng chỉ một đôi mắt lộ ra thôi cũng có đủ mị lực khiến vô số nam nhân điên cuồng, các ngươi thì hay rồi, không chủ động nắm bắt cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân lần này để ở cùng một chỗ với người ta.
Hiện tại người ta đã chủ động yêu cầu, mặt mày của các ngươi còn không tình nguyện...
Nhưng tình cảnh tiếp theo mới khiến cho đông đảo đệ tử đều phải thổ huyết.
Người bình thường theo đuổi Thanh Diệp, nàng cũng chẳng mảy may quan tâm, ngược lại nàng chủ động tìm lời để nói với Diệp Phàm, cho dù là Mộng Vô Cực, cũng tuyệt đối không có đãi ngộ này, mà Diệp Phàm...
- Ngươi biết vì sao ta đeo khăn che mặt không?
- Trừ đôi mắt xinh đẹp ra, những chỗ khác rất xấu xí?
- …
- Ngươi không tò mò dáng dấp ta thế nào sao?
- Ta rãnh rỗi đến vậy à?
- …
- Diệp Phàm, có ai đã nói với ngươi rằng, ngươi là một kẻ không hề có tình thú chưa? Thanh Diệp ta dù sao cũng là một mỹ nữ, chẳng lẽ ngươi không hề có suy nghĩ gì à?
- Có chứ, nhưng chỉ cần ngươi có thực lực mạnh, thì nữ nhân khắp thế giới này ngươi muốn bao nhiêu mà không được, nếu không có thực lực thì mọi thứ đều là vô nghĩa, còn tình thú… Lãng phí thời gian trong tình thú, còn chẳng bằng để bản thân càng trở nên mạnh hơn!
- Dựa vào thực lực để có được nữ nhân, không phải tình yêu.
- Tình yêu? Ngoài việc không bị phản bội ra thì còn có lợi lộc gì?
- …
- Diệp Phàm, ngươi lại một lần nữa bỏ qua cơ hội bắt chuyện tốt nhất.
Đây là tiếng gầm thét tức giận cả nữ nhân, sau đó vị nữ tử quốc sắc thiên hương nào đó đi trước tránh xa hai người, Diệp Phàm cau mày nhìn Thanh Diệp, nửa ngày sau, mới cao giọng nói:
- Này, đó là phương hướng thú triều đấy!!