Bắc Thiên Tinh đánh giá lộ tuyến đào thoát chung quanh, Lý Vực hiển nhiên là cường giả, chỉ cần đứng chung một chỗ, gần như khóa chặt đường thoát của hắn.
Bên ngoài, đệ tử Thánh Phủ bắt đầu bùng nổ, nguyên một đám điên cuồng hô lên:
- Thiên Đạo luân hồi, trời xanh nào có chừa ai? Thiên Phủ, để xem các ngươi có còn đắc chí được nữa không!
- Đây chính là mệnh, các ngươi cho rằng loại được một đội của chúng ta liền cảm thấy chính mình thật lợi hại sao? Trận này, để Lý Vực sư huynh cho các người biết cái gì gọi là thực lực tuyệt đối.
- Mọi người nhìn sắc mặt Bắc Thiên Tinh kìa, ha ha ha, chắc không sợ đến tè ra quần đâu ha.
Là đệ tử của một đại học phủ, vốn dĩ không nên mất phong độ như vậy, chỉ là đám đệ tử này đều là người trẻ tuổi từ mười đến hai mươi, nguyên một đám trẻ trung nóng tính, lại thêm trận đầu có Diệp Phàm đánh bại Triệu Hoài, khiến đệ tử Thiên Phủ vô cùng đắc ý.
Điều này khiến đệ tử Thánh Phủ cảm giác tôn nghiêm của bọn họ bị khiêu khích, đây là việc mà đệ nhất học phủ kiêu ngạo không thể tha thứ dễ dàng, bây giờ bọn họ muốn nói cho Thiên Phủ biết, các ngươi không có tư cách, cũng không nên chọc giận Thánh Phủ chúng ta.
Lần này đệ tử Thiên Phủ không nói chuyện, Diệp Phàm mang đến cho họ lòng tin, nhưng bọn họ cũng rất rõ ràng, đám người Bắc Thiên Tinh và Kiếm Tiên Khách, tuyệt đối không có tư cách đánh với Thánh Phủ một trận, lúc chưa có Diệp Phàm, mục tiêu của bọn họ cũng chỉ là thoát khỏi vị trí hạng bét mà thôi.
Bây giờ có Diệp Phàm, hắn như là một ngọn đèn sáng, cho bọn hắn hi vọng, khi Diệp Phàm hoàn thành hi vọng này của bọn họ, vị trí của Diệp Phàm trong lòng các đệ tử Thiên Phủ sẽ thăng hoa một lần nữa, trở thành tín ngưỡng không thể rung chuyển của họ, mà một khi Diệp Phàm thất bại, tất cả kỳ vọng của bọn họ cũng sẽ sụp đổ.
Vì vậy Diệp Phàm không thể thất bại, ít nhất không thể thua trong vòng đấu loại.
Lý Vực xuất thủ, cũng như tưởng tượng của tất cả mọi người, ngay cả một chiêu Bắc Thiên Tinh cũng không thể ngăn cản được, biểu hiện của hắn còn kém gấp mấy lần Triệu Hoài, đây chính là sự chèn ép tuyệt đối của thực lực, không chút lưu tình vả mặt.
Kỳ thật Diệp Phàm cũng có thể đánh bại Triệu Hoài trong một chiêu, nhưng đối với mỗi trận chiến, Diệp Phàm đều mang theo thái độ học tập võ kỹ của đối phương, cho nên bình thường hắn sẽ cho đối phương có cơ hội ra chiêu.
Một mặc khác cũng liên quan đến tính cách của Diệp Phàm, lúc nên bành trướng sẽ bành trướng, lúc không cần khoa trương sẽ không khoa trương, để người khác biết phân lượng của bản thân, không phải là một quyết định khôn khéo.
Một cường giả, mạnh nhất ở chỗ biết che giấu át chủ bài, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu không cần thiết, Diệp Phàm thích giấu dốt hơn.
Bắc Thiên Tinh thất bại khiến đệ tử Thánh Phủ vô cùng đắc ý:
- Một chiêu, haha, thực lực chênh lệch quá xa.
- Thiên Phủ, chung quy cũng chỉ là học phủ hạng bét, cũng dám so sánh với sợi râu của Thánh Phủ chúng ta.
- Đây chỉ là một bài học cho các ngươi.
- Các ngươi rồi sẽ bị loại từng người thôi.
…
Bắc Thiên Tinh bị đánh bại trong nháy mắt, Thanh Diệp dường như không kịp phản ứng, hiện tại trực tiếp thay đổi thân hình, nhưng Lý Vực đã cảm giác được khí tức của nàng, lập tức bắn nhanh về phía Thanh Diệp.
Lúc này, trái tim của các nữ đệ tử Linh Phủ đã nhảy đến cổ họng, Thanh Diệp là át chủ bài của Linh Phủ, nếu mà để đệ tử tam tinh của Thánh Phủ đánh bại, như thế rất đáng tiếc.
Lý Vực là đội trưởng đệ tử tam tinh Thánh Phủ, thực lực của hắn không thể nghi ngờ, nếu không có hai tên biến thái Mộng Vô Cực và Đãng Thiên Nhai đè ép, hắn và Phương Vân tuyệt đối sẽ trở thành hai ngôi sao của Thánh Phủ.
Dựa theo tiêu chuẩn đó, nếu Thanh Diệp không lấy được truyền thừa Chí Tôn, thực lực được nâng cao một bước, đã sớm bị Lý Vực đào thải, mặc dù như thế, tốc độ lúc này của hai người đã đạt đến cực hạn.
Người bên trong đang truy đuổi, người bên ngoài cũng khẩn trương vô cùng, Đạo Phủ cùng đệ tử Thánh Phủ dĩ nhiên hi vọng Thanh Diệp bị loại, Thiên Phủ cùng đệ tử Linh Phủ hi vọng Thanh Diệp có thể chạy đi, Thiên Phủ có loại suy nghĩ này, không phải vì Thanh Diệp là mỹ nữ, mà phàm là chuyện gì khiến Thánh Phủ khó chịu, bọn họ sẽ cảm thấy thống khoái.
Bất tri bất giác, học phủ mạnh nhất và học phủ yếu nhất có mâu thuẫn không thể giải quyết, nếu là người ngoài nhìn vào không khỏi buồn cười, thấy thế nào, cũng cảm thấy là Thiên Phủ đang đưa mặt lên cho người ta đánh.
Vấn đề là, nhìn tình huống trước mắt, Thánh Phủ vẫn không có biện pháp để vả mặt Thiên Phủ.
Rốt cuộc, Lý Vực trùng kích với tốc độ cực hạn, một quyền đánh về phía Thanh Diệp, mặc dù Thanh Diệp xinh đẹp tuyệt thế, nhưng lúc này, không phải là lúc hạ thủ lưu tình, trong khu rừng này, nếu không phải là người của học phủ mình, đều là địch nhân, giờ khắc này hắn phải tận lực loại bỏ đệ tử của các học phủ khác, bằng không có khả năng các sư huynh sư đệ trong học phủ hắn đang bị người khác loại bỏ.
Thanh Diệp tự biết chạy không thoát, lúc này cắn chặt hàm răng, chủy thủ trong tay biến ảo, hỏa diễm từ phía trước trực tiếp bạo liệt.
Lúc này, Lý Vực có chút trở tay không kịp, không thể tưởng tượng nổi rút lui, ngay lập tức thoát khỏi trùng kích như thế này, tuyệt đối không phải hiệu quả mà sức mạnh có thể đạt đến, đây chính là thiên phú Linh Cương.
Không Trọng Thiên Phú, có thể trong nháy mắt triệt tiêu quán tính, để thân thể của mình nhẹ như lông hồng, từ đó đạt được sự di chuyển quỷ dị.
Thanh Diệp cũng thối lui mấy bước, kéo dài khoảng cách, tiếp theo trường cung trong tay mở ra, giương cung bắn ra, mưa tên hỏa diễm bao bọc lấy Lý Vực, hắn không có bất kì vũ khí nào, hai tay của hắn chính là vũ khí tốt nhất, bày ra một cái tư thế, sau đó đánh ra vô số chưởng ẩn, mưa tên hỏa diễm cũng theo chưởng ấn mà quay ngược trở lại.
Đây cũng là điểm đáng sợ của Không Trọng Thiên Phú, không chỉ có thể làm cho chính mình nhẹ như lông hồng, còn có thể giúp hắn đụng chạm bất kì vật gì cũng nhẹ như lông hồng, dĩ nhiên, loại biến hóa này cũng có cực hạn, nếu là đánh tới Diệp Phàm một quyền, lực đạo mấy ngàn cân, Lý Vực trực tiếp nằm gục xuống, còn nhẹ như lông hồng? Đánh hắn thành lông hồng luôn.
Sắc mặt của Thanh Diệp có chút khó coi, hiển nhiên nàng cũng không ngờ rằng Lý Vực lại mạnh mẽ như vậy, Hỏa Diễm Tiễn không ngừng bị nàng né tránh, đồng thời một mảnh Hỏa Diễm Tiễn lại tiếp tục bắn ra, nàng muốn nhìn một chút, Lý Vực có thể ngăn cản được bao nhiêu Thiếu Vũ Tiến.
Võ kỹ Địa Cấp cao cấp, Trăm Hoa Đua Nở!
Hỏa Diễm Tiễn trực tiếp nổ tung trên không trung, mỗi một mảnh vụn mưa tên, đều có hỏa diễm kinh khủng bọc lấy, sau đó điên cuồng bắn về phía Lý Vực, một chiêu này, đã biến mưa tên dày đặc đến cực hạn.
Lúc này, hai tay của Lý Vực cũng liên tục đánh quyền, võ kỹ Địa giai cao cấp Vô Ảnh Bách Liệt Chưởng, ẩn tàng chiến kỹ Phong Chi Bình Chướng!
Bên cạnh hắn, chưởng phong trực tiếp hội tụ thành một cái tấm khiên, tiếp theo hút lấy toàn bộ công kích, hội tụ lại, mãi cho đến khi võ kỹ của Thanh Diệp hoàn toàn thi triển trong, phía trước Lý Vực đã tụ lại chi chít mảnh vỡ của Hỏa Diễm Vũ Tiễn, bị Phong Chi Lực khống chế giữa không trung.
Lúc này, hai tay của Lý Vực đẩy một cái, nổ bắn ra!!
Trong sân rộng của Thánh Phủ, trái tim của tất cả đệ tử của Linh Phủ đều nhảy lên tận cổ.
Đột nhiên, một hình ảnh phóng đại lên, bóng người Diệp Tàn xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người định thần nhìn lại, Diệp Tàn đang lao nhanh về nơi đang diễn ra trận chiến.
Tốc độ nhanh đến mức rợn người, khiến người khác cảm thấy chấn động là khi Diệp Tàn rõ ràng cảm nhận được chấn động của trận chiến, vẫn tiến đến điều tra.