Vô Địch Thiên Đế

Chương 288: Tranh tài sơ lộ

Chương Trước Chương Tiếp

Càng đáng sợ hơn là phương thức Diệp Phàm đột tiến, Chiết Tuyến Huyễn Ảnh đột tiến. Cái này tuyệt đối không phải kỹ xảo mà người bình thường có thể nắm vững.

Bách Ảnh Vô Tục Thối!

Thối ảnh của Diệp Phàm lập tức bao phủ Triệu Hoài, Triệu Hoài có tốc độ cực nhanh, dây leo bay lên, hội tụ thành một tầng hộ thuẫn ở bên cạnh hắn, đồng thời nhanh chóng bay ngược một cái, đánh phi đao trong tay ra.

Tam Bộ Nhất Thiểm, Nhất Thối Bách Liệt!

Thối ảnh của Diệp Phàm trong nháy mắt đã đánh nát dây leo, đồng thời cả người biến mất không thấy đâu, sau khi xuất hiện một lần nữa, đã ở trên đầu Triệu Hoài, một đòn đá đáng sợ hung hăng rơi xuống.

Ầm!

Triệu Hoài lập tức chống đỡ, nhưng không một cách nào ngăn cản được sức mạnh khủng bố truyền đến, sau đó cả người hắn trực tiếp bị đánh bay, vô số dây leo bay lên, cản trở thân thể hắn, liên tiếp đụng gãy mấy làn sóng dây leo mới có thể an toàn dừng lại, đồng thời hắn có chút rung động nhìn về phía Diệp Phàm.

Chỉ vừa đối mặt, hắn đã cảm giác được nam tử trước mắt cường đại thế nào, vậy mà người này lại là người của Thiên Phủ, từ lúc nào, đệ tử của Thiên Phủ có thể mạnh mẽ đến cỡ này.

Cầm phi đao trong tay tùy ý ném ở một bên, trong tay Triệu Hoài xuất hiện một cái mộc côn, cất cao giọng nói:

- Đúng vậy, thực lực của ngươi mạnh hơn ta tưởng tượng nhiều, xem ra ta đã coi thường ngươi.

- Thực lực của ngươi còn yếu hơn ta tưởng tượng!

Diệp Phàm nghe vậy, chủy thủ trong tay xoay tròn, Triệu Hoài vừa ra tay đã lộ ra sát ý, nhưng chỉ là một cuộc tranh tài, hai người không thù không oán, đối phương lại có thể động một tí là giết người, đơn giản là vì trong mắt hắn, mạng của Diệp Phàm không đáng giá bao nhiêu tiền mà thôi.

Đối với cái loại người này, Diệp Phàm không nể mặt hắn chút nào.

Trên mặt Triệu Hoài lộ ra một tia âm trầm, sau đó cười lạnh thành tiếng:

- Xem ra ta vừa khách khí với ngươi một chút, ngươi lại dám càn rỡ!

- Ta cần ngươi khách khí sao?

Diệp Phàm nghe vậy thì lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, khí thế giữa hai người trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Hiển nhiên lời nói phách lối của Diệp Phàm đã trực tiếp khiến các đệ tử Thánh Phủ bùng nổ, nguyên một đám kêu gào ở bên ngoài:

- Đánh chết hắn, cái thá gì chứ, dám cuồng vọng như vậy!

- Chỉ là một cái đội trưởng của Thiên Phủ mà thôi, cũng dám nói ra lời này.

- Không cho phép khiêu khích tôn nghiêm của Thánh Phủ ta!

Đương nhiên, đệ tử của Thiên Phủ cũng không hề yếu thế:

- Cái gì mà đội trưởng Thánh Phủ, ở trước mặt Vương Tọa bọn ta cũng chỉ là một đống cặn bã!

- Đúng vậy, tôn nghiêm của Thánh Phủ thì sao, đều bị Vương Tọa bọn ta dẫm đạp dưới chân thôi.

Những đệ tử của học phủ khác cũng khen chê không giống nhau:

- Bọ chét của Thiên Phủ cũng có thể nhảy nhót tưng bừng như vậy, chẳng lẽ bọn họ không biết bản thân đã vạn năm hạng bét à?

- Diệp Phàm này thật là đẹp trai, rất bá khí.



Keng!

Chủy thủy của Diệp Phàm và trường côn của triệu Hoài va chạm trong nháy mắt, sau đó chủy thủ trong Diệp Phàm tuột khỏi tay, theo trường côn của Triệu Hoài xoay tròn, điên cuồng bay tới ngực của hắn, thủ pháp dùng sức như thế này này, đủ để khiến sắc mặt Triệu Hoài hơi thay đổi.

Đồng thời, trên tay trái Diệp Phàm lại xuất hiện một cây chủy thủ, công pháp Địa giai sơ cấp Ảnh Chi Phân Thân Trảm!

Hai thân ảnh của Diệp Phàm xuất hiện cùng lúc, chủy thủ sắc bén trong nháy mắt đã va chạm với thân thể của Triệu Hoài, trường côn của hắn có hơi bối rối quét ngang Diệp Phàm, phát động ẩn tàng chiến kỹ Chân Huyễn Song Cực Trảm, trường côn trực tiếp xuyên thấu qua bóng người Diệp Phàm, sau một khắc, hàn quang chợt hiện, Triệu Hoài cưỡng ép nghiêng người, tránh thoát chủy thủ của Diệp Phàm.

Ầm!

Tay phải của Diệp Phàm siết chặt, đánh ra Long Khiếu Quyền, một quyền bên dưới, thân thể Triệu Hoài giống như lợi kiếm hung hăng ngã xuống, nặng nề đập lên thân cây, miệng phun một ngụm máu tươi, đồng thời đại thụ phía sau hắn phát triển mạnh mẽ, vô số dây leo đánh về phía Diệp Phàm.

Chiết Tuyến Huyễn Ảnh đột tiến, một phương thức đột tiến khó giải quyết nhất, đối phương ngay cả mặt của Diệp Phàm còn chưa thấy, đã bị Diệp Phàm tiến sát lại, chủy thủ đặt trên cổ hắn, Triệu Hoài ngây người tại chỗ, sau đó, Diệp Phàm lấy truyền tống khí bên hông hắn ra, trực tiếp bóp nát.

Không gian đột nhiên chấn động, thân ảnh của Triệu Hoài biến mất.

Bên ngoài đấu pháp trận, bóng người chật vật của Triệu Hoài xuất hiện, tất cả đệ tử của Thánh Phủ đều sửng sốt, chẳng ai ngờ rằng, Triệu Hoài sẽ là người bị đào thải đầu tiên, còn bị đệ tử của Thiên Phủ đào thải.

Khiến người khác không thể nào chấp nhận được, nhưng đây chính là sự thật.

Tiếng hoan hô của Thiên Phủ tới cực kỳ kịp thời, bọn họ thật sự có niềm tin mù quáng với Diệp Phàm, nhưng khi đối đầu với đầu rồng của Tứ Đại Học Phủ Thánh Phủ, uy thế kia không thể bị giải trừ trong một sớm một chiều, không nghĩ tới Diệp Phàm có thể đánh bại Triệu Hoài như bẻ cành cây khô, tất cả đều hưng phấn.

Phải biết, thực lực toàn năng của Diệp Phàm còn chưa bộc lộ hết, hắn còn chưa sử dụng Hàn Băng Chi Lực, đối thủ đã gục, vậy Diệp Phàm mạnh bao nhiêu đây?

Đây chính là Vương Tọa, Vương Tọa toàn năng của bọn hắn.

- Thánh Phủ cũng chẳng có gì ngoài võ mồm nhỉ!

Có đệ tử Thiên Phủ không nhịn được mở miệng mỉa mai người khác, từ khi đến đây, đệ tử của tam đại học cũng vậy, trưởng lão cũng thế, nguyên một đám đều không xem Thiên Phủ ra cái giống gì, trong lòng của đông đảo đệ tử đã kìm nén một hơi, nếu không thể trào phúng, trong lòng sao có thể sảng khoái cho được?

Triệu Hoài đứng ở trên đấu pháp trận, toàn bộ đấu pháp trận chỉ có một mình hắn, lập tức sắc mặt cả người chìm xuống, nói cách khác, hắn là người bị loại đầu tiên.

Đệ tử của Thánh Phủ có chút bực bội, lúc này khó chịu nói:

- Đội trưởng đội một các ngươi thắng đội trưởng đội hai của chúng ta thì có gì mà cao hứng, nếu gặp phải Đãng Thiên Nhai, cẩu thí Vương Tọa của các ngươi sẽ trực tiếp bị đánh thành chó.

- Đúng vậy, tốt nhất là các ngươi nên cầu nguyện Diệp Phàm đừng gặp được Đãng Thiên Nhai, nếu không hắn sẽ chết cực kỳ thê thảm.

- Đãng Thiên Nhai càn quét hết tất cả.

- Cái gì Đãng Thiên Nhai Đăng Địa Nhai, Vương Tọa của chúng ta không có đối thủ!



- Thiên Phủ thật sự có một nhân tài.

Lý Tự Lai hơi ngoài cười trong không cười nói.

- Một thằng nhóc thối kiêu ngạo mà thôi, lần này đến đây cũng để tôi luyện cho hắn, Thiên Phủ chúng ta lâu lắm rồi mới có một đệ tử mạnh mẽ như vậy, có thể xem hắn là kẻ duy nhất trong số mấy người có thể đưa ra gặp người.

Ngô Hoa khiêm tốn nói.

Một trong mấy người?

Đúng là gió lớn không sợ đau lưỡi, đạt đến trình độ này, có thể xem là phúc đức của tổ tiên Thiên Phủ các ngươi, mấy người Hồ Triển hỏi khinh bỉ nhìn Ngô Hoa, cùng âm thầm nghĩ trong lòng, nhưng bây giờ Diệp Phàm thắng trận, bọn họ lại trào phúng, có hơi mất mặt.

Hình ảnh to lớn của Diệp Phàm nhanh chóng biến mất, mặc kệ thế nào đi chăng nữa, ít nhất Diệp Phàm gần như đã tiến vào tầm mắt của không ít đệ tử.

Đồng thời, ba màn ảnh bỗng nhiên phóng đại, lúc này mọi người mới hoàn hồn một lần nữa, đây là tam phương hỗn chiến?

Khu rừng yên tĩnh cả một ngày, đến buổi tối lại thật đặc sắc.

Lần này xuất hiện là Bắc Thiên Tinh, Lý Vực và Thanh Diệp.

Chỉ là Bắc Thiên Tinh và Lý Vực là chính diện đối chiến, mà Thanh Diệp thì lại đang trên đường hướng tới chỗ bọn hắn, nàng còn chưa nhận ra trước mặt có hai người, dựa theo tốc độ của nàng, sau một phút đồng hồ sẽ gặp phải Lý Vực cùng Bắc Thiên Tinh.

Sắc mặt Bắc Thiên Tinh có chút khó coi, theo lý thuyết, đệ tử tam tinh trong trận chiến hỗn hợp này nhất định sẽ được hưởng lợi, trừ phi gặp phải đệ tử tam tinh mạnh hơn, nếu không rất khó bị loại bỏ, hết lần này tới lần khác lại chỉ có hắn gặp chuyện xui xẻo này.

Lý Vực, đội trưởng thứ hai của tam tinh Thánh Phủ, không nên xem thường hai chữ đội hai, đội hai của Thánh Phủ tuyệt đối có thể nghiền ép đội hai của Thiên Phủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)