Được xem là lĩnh đội, danh tiếng Diệp Phàm hiển nhiên không nhỏ, không ít đệ tử đều hiếu kỳ nhìn lấy Diệp Phàm, dù sao để một đệ tử nhất tinh làm lĩnh đội, vẫn khiến người khác cảm thấy có chút kỳ quái.
Không thể không nói, không tính tới tư chất, chỉ bàn về tướng mạo, Diệp Phàm có thể được xem là một mỹ nam tử tiêu chuẩn, chỉ cần lộ ra một nụ cười, ngay lập tức bắt sống được phương tâm của không ít đệ tử thiếu nữ.
- A, đệ tử nhất tinh làm lĩnh đội của Thiên Phủ, nhất định là một thiên tài, đẹp trai quá đi.
- Hắn đang cười kìa, oa, thật mê người, có ai biết tư liệu của hắn không?
- Không rõ nữa, Thiên Phủ luôn không được coi trọng, nhưng nếu nói về độ ngầu, các ngươi không cảm thấy Nhiệp Vân của Đạo Phủ đẹp trai hơn sao?
- Ái chà, ngươi nói đúng, Nhiếp Vân thật đẹp trai, thật nhiều soái ca, võ hội lần này thật sự có hơi thú vị.
Nữ đệ tử của Linh Phủ quả nhiên lớn gan vô cùng, nhưng những điều này cũng rất bình thường, một học phủ chỉ toàn là nữ, lâu lâu nhìn thấy những nhân vật thiên tài tuấn dật như này, không thể không động xuân tâm.
- Lạc sư muội, Hồ sư huynh!
Sau khi Ngô Hoa phân phó cho Diệp Phàm mang theo các đệ tử đông đúc đứng yên tại chỗ, sau đó dẫn các trưởng lão đi đến vị trí của các trưởng lão hai học phủ khác.
- Ngô sư huynh!
- Ngô sư đệ!
Phó viện trưởng Linh Phủ, Lạc Băng, phó viện trưởng Đạo Phủ, Hồ Triển nhàn nhạt đáp lễ nói, mặc kệ giữa các học phủ có cạnh tranh gì, bọn họ đã là nhân vật cao tầng cỡ này, bình thường gặp nhau cũng phải khách khí một chút.
So sánh với việc hai người Lạc Băng và Hồ Triển không ngừng nói chuyện phiếm, thì thái độ của họ với Ngô Hoa lại khách khí và lãnh đạm hơn nhiều, dù sao, Thiên Phủ của những năm nay càng ngày càng tuột xuống, tam đại học phủ đã vô thức loại bỏ thân phận của Thiên Phủ trong Tứ Đại Học Phủ từ lâu rồi.
Cũng may hai người cũng coi như có chút hàm dưỡng, chí ít ngoài mặt vẫn chưa làm gì quá đáng với hắn.
Ngô Hoa cảm giác được sự lãnh đạm của hai người, cũng không tức giận, chỉ là mỉm cười, mang theo trưởng lão của Thiên Phủ lẳng lặng đứng ở một bên, chờ đợi tin tức từ Thánh Phủ, còn Linh Phủ và Đạo Phủ vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ.
Một màn này khiến đệ tử Thiên Phủ cảm thấy trước mặt không còn ánh sáng, lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về Diệp Phàm, chỉ có lúc này, mới kích phát được lòng trung thành và vinh dự của bọn họ với học phủ, tất cả đều khát vọng Diệp Phàm dẫn đầu Thiên Phủ quật khởi.
Hai mắt Diệp Phàm thâm thúy có thần, lẳng lặng đánh giá đệ tử dự thi của Đạo Phủ là Linh Phủ, khóe miệng cong lên càng cao, người khác nhìn vào có lẽ sẽ cho rằng Diệp Phàm thích cười, nhưng Thanh Diệp lại có một loại cảm giác, đây là sự tự tin của cường giả.
Sau nửa ngày, Lạc Băng đột nhiên nhìn về phía Ngô Hoa nói:
- Ngô sư huynh, năm nay Thiên Phủ để một đệ tử nhất tinh lãnh đội à, không nghĩ tới lần này khí thế của Thiên Phủ lại hung hăng đến vậy.
Chuyện mà Thanh Diệp kể ngày hôm qua vẫn hơi ảnh hưởng đến Lạc Băng, không nhịn được hỏi một câu.
Ngô Hoa nghe vậy thì cười, khiêm tốn nói:
- Thiên Phủ chúng ta đã xuống cấp, lĩnh đội chỉ tùy ý mà thôi, đứa trẻ này có chút thiên phú, bồi dưỡng một chút mà thôi.
Đám người Vệ Sơn đồng thời lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, nụ cười này khiến Lạc Băng cảm thấy không được tốt lắm, nhưng Hồ Triển không thay đổi, Thiên Phủ chưa bao giờ lọt vào mắt của hắn, hàm ý trong mắt của đám người Vệ Sơn lại khiến hắn vô cùng khó chịu.
- Thiên Phủ cũng coi như là tự hiểu lấy mình!
Hồ Triển đạm thanh nói, không có ý nhằm vào, nhưng bên trong giọng nói lại hiện rõ vẻ khinh thường.
Ngô Hoa cười không nói, những năm qua, mỗi lần đến đây, hắn đều có một loại cảm giác thấp hơn người khác, nhưng lần này đã không như thế, lần này hắn tin tưởng mười phần, Linh Phủ và Đạo Phủ chắc chắn sẽ bị Thiên Phủ đạp xuống chân, chỉ có Thánh Phủ mới là đối thủ của bọn họ.
Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái, hắn nhìn sắc mặt ngạo nghễ của Hồ Triển, đôi mắt giống như đang nhìn một kẻ ngốc, xem nhẹ Thiên Phủ chúng ta? Hắn rất muốn biết khi Đạo Phủ bị Thiên Phủ giẫm dưới chân, Hồ Triển sẽ có vẻ mặt gì.
Rất nhanh, một con Thiên hạc to lớn từ phía xa bay tới, bình thường toa kỵ của Tứ Đại Học Phủ đều là Thiên Hạc, dù sao ngoài Bàng đại nhân ra, chỉ có Thiên Hạc là tọa kỵ thuần dưỡng tốt nhất, cũng là công cụ thích hợp nhất để thay cho việc đi bộ.
Thiên Hạc bay xuống, một lão giả mang theo mười mấy vị cường giả đi xuống, tiếp theo chắp tay về phía ba người Ngô Hoa nói:
- Ba lão gia hỏa các ngươi tới sớm thật đấy, chắc chờ lâu lắm rồi nhỉ!
- Lý sư huynh!
Đám người Ngô Hoa cũng chào hỏi lại.
- Ha ha, lần này tới muộn là có nguyên nhân, ba vị sư đệ sư muội, danh sách đội ngũ dự thi của các ngươi đâu?
Lý Tự Lai cười nói.
Ba người Ngô Hoa nghe vậy thì không khỏi nhìn nhau một cái, trong đôi mắt lộ ra một tia suy tư, sau đó lấy danh sách ra giao cho Lý Tự Lai, Lý Tự Lai tiếp nhận danh sách, đưa cho trưởng lão bên cạnh, rồi cười nói:
- Chế độ thi đấu hỗn hợp!
Ba người Ngô Hoa thầm nghĩ quả nhiên, sau đó liên tiếp gật đầu.
Trưởng lão cầm lấy danh sách đi đến quảng trường, cao giọng nói:
- Thánh Phủ, đội trưởng tam tinh Phương Vân, Lý Vực, đội trưởng nhị tinh Mộng Vô Cực, Tử Linh, đội trưởnh nhất tinh Đãng Thiên Nhai, Triệu Hoài.
- Đạo Phủ, đội trưởng tam tinh Ngô Chí, Lâm Huy, đội trưởng nhị tinh Nhiếp Vân, Bách Lý Huyền Thành, đội trưởng nhất tinh La Thanh, Vương Cảnh.
- Linh Phủ, đội trưởng tam tinh Trầm Mộng, Vương Y Y, đội trưởng nhị tinh Thanh Diệp, Lam Tâm, đội trưởng nhất tinh Nam Cung Mạc Vũ, Bắc Cung Tử.
- Thiên Phủ, đội trưởng tam tinh Ninh Hồng Trần, Bắc Thiên Tinh, đội trưởng nhị tinh Dương Hoành, Kiếm Tiên Khách, đội trưởng nhất tinh Diệp Phàm, Diệp Tàn.
- Những người ta đã đọc tên, toàn bộ đi theo ta, những người khác tiến về quảng trường Thánh Phủ, quan sát cuộc chiến đào thải của các đội trưởng.
- Là chế độ thi đấu hỗn hợp!
Ngô Chí cao giọng nói, hiển nhiên tất cả học phủ đều dự phòng từ lâ.
Lúc này, đám người Diệp Phàm đi theo trưởng lão kia, những người khác thì theo sự hướng dẫn của phó viện trưởng đại học phủ tiến về Thánh Phủ, đông đảo đệ tử đều không thời gian để tham quan Thánh Thành, mà trực tiếp đến Thánh Phủ.
Có không ít người định ngày đầu tiên sẽ đến Linh Phủ lừa gạt một ít nữ đệ tử đơn thuần tức đến đấm ngực dậm chân, đây chính là thời điểm tốt nhất để phát sinh một vài quan hệ không thể miêu tả với các nữ tu tịch mịch, một khi tranh tài bắt đầu, những đệ tử thiên tài nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của các nữ đệ tử này, đến lúc đó, muốn phát sinh một vài chuyện cũng không còn dễ nữa.
Đám người nhanh chóng đến quảng trường của Thánh Phủ, được xem là đệ nhất học phủ, Thánh Phủ cũng thể hiện khí thế hào hùng nên có của mình, bên trên hội trường thi đấu, có gần một ngàn đệ tử Thánh Phủ đang yên lặng ngồi một bên, lúc các đệ tử của Tam Đại Học Phủ tiến đến, bọn họ sẽ ồn ã quăng những ánh mắt tò mò qua, Linh Phủ tất nhiên trở thành nơi được nhìn chăm chú nhất.
Điều này khiến các nữ đệ tử của Linh Phủ cảm thấy thật thoải mái, nữ nhân ấy mà, đều thích cảm giác được chúng tinh phủng nguyệt, trong Linh Phủ, các nàng không nhận được sự chú ý như thế này, nhưng khi ra bên ngoài, các nàng mới phát hiện mình chính là món ngon của đám người này.
Đợi đến khi toàn bộ đệ tử của các đại học phủ đã ngồi xuống, tất cả mọi người vây quanh trận pháp chiến đấu ở giữa, một không gian hình ảnh vô cùng to lớn xuất hiện, bên trong không gian hình ảnh phân thành hai mươi bốn phần nhỏ, bên trong mỗi một bộ phận đều có tao ngộ của mỗi đội trưởng.
Mà ở giữa hai mươi bốn phần ảnh nhỏ, vây quanh một phần ảnh lớn, phần ảnh này sẽ hiển thị ngẫu nhiên hình ảnh phóng đại của một đội trưởng, đương nhiên, loại ngẫu nhiên này cũng có một quy tắc nhất định, thời điểm hai đội trưởng gặp nhau, khả năng xuất hiện hình ảnh phóng đại khá là cao.