- Cho dù hắn không biết, chẳng lẽ hắn cũng không xuất thủ sao?
Tôn Thái hơi không yên lòng nói.
- Có lẽ, Diệp Phàm cũng không phải là người không có quan niệm đại cục, chỉ cần không biết hung thủ là Ninh Hồng Trần, hẳn là hắn sẽ không vì phỏng đoán của bản thân mà ra tay hạ thủ, mặt khác hắn cần Thiên Phủ đoạt được giải nhất của Tứ Phủ Võ Hội, một mặt khác, hắn muốn tìm hung thủ chân chính để đòi một cái công đạo cho Bắc Cung Tuyết.
- Nếu hung thủ không phải là Hồng Trần, mà Hồng Trần vẫn còn tác dụng, hắn uổng công giết Hồng Trần chẳng phải có nghĩa là hắn đã bỏ mặt hung thủ chân chính ung dung ngoài vòng pháp luật hay sao, vì vậy trước khi hắn tra rõ triệt để sự tình, hắn sẽ không động thủ.
Dương Thương cao giọng nói, sau đó lại thở dài một hơi:
- Thiên Phủ cần thay đổi, gia tộc mục nát đã khiến Thiên Phủ chướng khí mù mịt, đệ tử chấp pháp không làm hết chức trách càng khiến cho những đệ tử thế gia, những đệ tử thiên tài này muốn làm gì thì làm, những năm này, Thiên Phủ chúng ta thường xuyên có đệ tử mất tích, tử vong, chúng ta cũng cần phải cảnh tỉnh.
- Sư huynh nói rất đúng, chỉ tiếc đại gia tộc trong Thiên Phủ đã thâm căn cố đế, việc thay đổi không phải là chuyện một sớm một chiều, huống chi, ngươi cũng là người của đại gia tộc, ngươi không làm gì được!
Ngô Hoa lắc đầu.
- Ta không thể làm được, nhưng có người có thể làm, trong đám tiểu bối có một người không biết sợ trời sợ đất là gì!
- Ngươi nói là… Diệp Phàm!!
- Phải, chính là Diệp Phàm, chỉ cần hắn có thể lấy được số lượng lớn Vạn Niên Khổ Tủy bên trong Đế Lâm, Thái thượng trưởng lão ở Thiên Phủ cũng sẽ chống lưng cho hắn, đến lúc đó, chỉ cần không diệt trừ gia tộc, chỉ đơn giản giết một ít người, quét sạch ác tính trong Thiên Phủ, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Dương Thương gật đầu nói:
- Đúng rồi, Ngô sư đệ, lần tranh tài này, ngươi nhất định phải bảo vệ Diệp Phàm cho tốt, hắn là hi vọng tương lai của cả Thiên Phủ chúng ta.
- Yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, ai cũng không thể động được hắn, nhưng ngươi nói hắn là Vương Thể, đây là sự thật sao?
- Đúng vậy, tuyệt đối là Vương Thể, nếu không, một tu sĩ Phế phẩm sao có thể tu luyện nhanh như vậy, hơn nữa còn có chiến lực đáng sợ, Hàn Băng Chi Lực Huyền Cấp, lại nói nếu không phải hắn là Vương Thể, vậy cao nhân phía sau lưng sao lại chống lưng cho hắn?
…
- Chuyện của Bắc Cung Tuyết… Đại ca, ngươi không cần phải thương tâm quá mức.
Đám người Diệp Tàn vừa rồi ở đại điện phát hiện Bắc Cung Thanh Sơn thay thế Bắc Cung Tuyết, hiếu kỳ hỏi một tiếng, mới biết được Bắc Cung Tuyết gặp bất trắc, chỉ đành thở dài an ủi một hơi.
Diệp Phàm lắc đầu, sự tình đã trải qua một tháng, trong lòng có hơi khó chịu nhưng vẫn nguôi ngoai được vài phần, cũng không đến mức thê thảm, Huân Y luôn ở bên cạnh Diệp Phàm, nàng hiểu rõ Diệp Phàm là một người coi trọng tình cảm, cũng là một người cực kỳ có nguyên tắc.
Hắn chắc chắn vẫn sẽ tự trách bản thân, cho dù Huân Y biết rõ, Diệp Phàm không hề sai.
Buổi tối, gió mát nhè nhẹ, mang đến một tia nhẹ nhàng khoan khoái, mang đi vẻ đau thương, bất tri bất giác, bọn họ đã đến Thiên Phủ gần nửa năm, rét lạnh đầu mùa xuân đang đến, không nóng bức như cuối mùa hè.
Khí hậu ở Thiên Vũ Đại Lục cũng không tính là quá cực đoan, có rất ít thời điểm có khí hậu nóng bức, đương nhiên, đối với người tập võ mà nói, một chút nóng bức hay một chút rét lạnh cũng không tính là gì.
Nằm trên ghế mây trong sân, nhẹ nhàng lắc lư, nhìn xem tinh quang trên bầu trời, nơi hắn đã từng đạt tới trong kiếp trước, là ngôi sao nào đây? Cũng có thể là Tinh Hà kia…
- Đại ca!
Diệp Tàn và Diệp Quỷ đi tới, hai người ngồi ở một bên, lấy bầu rượu ngon bên cạnh Diệp Phàm, mỹ mãn uống một ngụm.
- Các ngươi có cảm thấy ta kém cỏi không?
Diệp Phàm thấp giọng nói.
- Vì tao ngộ của Bắc Cung Tuyết?
- Đúng vậy, ta có một phần lớn trách nhiệm.
- Ngươi có trách nhiệm gì!
- Nếu ta không nói những lời như vậy, có lẽ nàng sẽ không rời đi.
- Nếu ngươi không làm như thế, ngươi vẫn là đại ca của chúng ta sao? Ngươi chính là người thẳng thắn như vậy, người luôn làm việc theo bản tâm, ngươi có lỗi gì, sai là ở chỗ nàng tùy hứng, nếu nàng có thể thành thục hơn một chút, nàng sẽ xảy ra chuyện gì sao?
- Nhị ca nói không sai, chỉ là đại ca đã đáp ứng Sở Hoàng, cho nên trong lòng hắn vẫn cảm thấy áy náy.
- Ta đúng thật là có áy náy, ta đã đáp ứng Hàn thúc sẽ chiếu cố bọn họ, nhưng từ khi tiến vào Thiên Phủ, ta vẫn chưa làm được gì cho bọn họ.
- Ngươi làm được gì chứ, ngươi có cái gì mà chiếu cố họ? Chỉ có một ít đan dược, chỉ đủ cho chúng ta tu luyện, ngươi cũng cần phải tu hành, Tiềm Long Phong cho cũng chỉ được một trăm điểm một tháng, ngươi có thể làm cái gì? Hơn nữa, lúc ngươi muốn tặng nàng một trăm ngàn điểm, nàng lại lựa chọn đi theo Ninh Hồng Trần để đổi vật phẩm, trách được ai?
- Nếu nàng lựa chọn tìm tới ngươi, lựa chọn tin tưởng ngươi, để ngươi an bài một trăm ngàn điểm, đan dược gì đó giúp nàng thì còn sầu cái gì? Đại ca, chuyện của Bắc Cung Tuyết, chúng ta cũng không thoải mái là bao, nhưng ngươi đừng vì vậy mà sinh ra tâm ma, ta cảm thấy vấn đề lớn nhất của ngươi không phải là áy náy đối với Bắc Cung Tuyết, mà là áy náy đối với Sở Hoàng.
Diệp Tàn cao giọng nói, Diệp Phàm nghe vậy cũng không khỏi sững sờ, xác thực, trong lòng hắn thường xuyên xuất hiện thân ảnh cô đơn của Bắc Cung Hàn Tiêu, câu nói chỉ còn một nhi tử, khiến Diệp Phàm cảm thấy chua xót.
- Đại ca, không cần nghĩ nhiều như vậy, tối nay nhất túy giải thiên sầu, chúng ta còn có cuộc đời riêng của chúng ta, nếu có thể, một ngày nào đó, ba huynh đệ chúng ta cùng nhau tiến vào Vô Sinh môn, đòi một cái công đạo cho Sở Hoàng.
- Được, nhất túy giải thiên sầu!
…
Sáng sớm ngày thứu hai, tất cả năm trăm ba mươi người của Thiên Phủ đều đang hội tụ trên quảng trường, trong đó có năm trăm người là cổ động viên tới đây để cổ vũ.
Xung quanh đoàn người này, còn có không ít đệ tử đang vây quanh lại, thỉnh thoáng phát ra một tia sợ hãi và thán phục.
- Oa, Hồng Trần sư huynh vẫn soái như vậy.
- Ha ha, Vương Tọa Diệp Phàm nhà ta đẹp trai không?
- Còn có Bá Vương Diệp Thần nhà ta có đẹp trai không?
- Còn có Tử Thần Diệp Quỷ nhà ta có đẹp trai không?
- Không có!
- …
Một đám đệ tử bao vây Ninh Hồng Trần, trong lòng vô cùng ủy khuất, mặc dù Diệp Phàm chiến thắng Ninh Hồng Trần, nhưng trong lòng bọn họ vẫn kiên định cho rằng Ninh Hồng Trần có mị lực lãnh đạo, Diệp Phàm chỉ là người có thực lực nghịch thiên mà thôi.
Đương nhiên, lúc này đã không giống lúc xưa, trước đây nếu có người so sánh ba người Diệp Phàm với nhóm Kiếm Tiên Khách nhất định sẽ bị mắng chửi xối xả, hiện tại nếu có người nói Ninh Hồng Trần mạnh hơn Diệp Phàm, khẳng định sẽ bị người ta nhìn chằm chằm.
- Tất cả lên Thiên Hạc đi!
Ngô Hoa cao giọng nói, gần năm mươi con Thiên Hạc to lớn đang đứng trên quảng trường, mỗi Thiên Hạc có thể chở được bình quân là mười ngươi, đương nhiên, có người có thể lựa chọn cưỡi tọa kỵ của bản thân, tỉ như Ninh Hồng Trần, đám người Kiếm Tiên Khách.
Bọn họ hoàn toàn không có hứng thú với việc cưỡi chung một con Thiên Hạc với Diệp Phàm, mà Diệp Phàm được xem như là tổng đội trưởng, đương nhiên sẽ không có khả năng ngồi những Thiên Hạc bình thường, hắn nhất định phải ngồi trên con Thiên Hạc to lớn của Ngô Hoa, Sở Luyến Nguyệt cũng ngồi trên một con Thiên Hạc khác nhưng khoảng cách lại không quá xa, trên đường cảnh đẹp ý vui.
Chất lượng mỹ nữ của Thiên Phủ cũng vô cùng không tệ, ít nhất bọn Vệ Linh, Sở Luyến Nguyệt, Dương Nhược Huyên chính là đệ nhất mỹ nhân.