- Phối hợp rất tốt, chỉ tiếc là ta quá mạnh!
Diệp Phàm không khách khí mà nói, Diệp Tàn và Diệp Quỷ nhún vai một cái, từ lúc vừa mới bắt đầu bọn họ đã biết kết quả, đại ca bọn họ không gì không làm được mà.
Đại Lực cũng không có cảm giác gì gọi là thất vọng, dù sao hắn cũng quen bị Diệp Phàm bán hành, mặc kệ hắn mạnh cỡ nào, đều không phải là đối thủ của Diệp Phàm, thậm chí ngay cả Huyết Mạch Chi Lực Diệp Phàm vẫn chưa sử dụng, bởi vì bọn hắn vẫn chưa phải là đối thủ để Diệp Phàm sử dụng.
Nhưng Huân Y thì lại có chút tiếc nuối, nàng cảm thấy hơi khó chịu khi thua Diệp Phàm.
- Đi thôi, đến đại điện, ngày mai còn có chuyện với Thánh Phủ.
Diệp Phàm cao giọng nói, trường kiếm tay biến thành hỏa diễm phù văn, hòa tan vào cơ thể, vừa rồi hắn vẫn chưa dùng đến hỏa diễm, chủ yếu là do nơi này quá nhỏ, dùng khong cẩn thậnn có lẽ sẽ đốt cả nơi này mất.
Đại Lực đeo Bát Hoang Côn nặng ngàn cân ở sau lưng, không còn phải cố gắng hết sức như lúc trước, hiện tại mang theo đại côn cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, trên thân của DIệp Tàn và Diệp Quỷ cũng mặc Trọng Thạch Giáp nặng một ngàn cân, cơ mà vẫn thua xa Diệp Phàm, hắn mặc tới tận ba ngàn cân.
Mấy ngươi thu hồi vũ khí, đi về phía đại điện.
Bên trong đại điện, đám người Dương Thương ngồi ở vị trí đầu tiên, phía dưới Ngô Hoa, có một chỗ ngồi còn trống, đó là chỗ ngồi của đội trưởng.
Đám người Ninh Hồng Trần đều hung hăng nhìn vị trí kia, tất cả đệ tử dự thi đều muốn đứng đấy, nhưng đó là chỗ cho đội trưởng, người ngồi ở đây sẽ cảm thụ được vô thượng vinh quang, phần vinh quang này vốn là của hắn, nhưng bị Diệp Phàm ngang nhiên đoạt đi.
Loại phẫn hận này, cho dù là bức tủ Bắc Cung Tuyết, vẫn không thể nguôi ngoai.
Chỉ khi Diệp Phàm chết, không, toàn bộ tất cả người bên cạnh hắn đi chết, nữ nhân Huân Y lại để cho hắn tùy ý chà đạp, như vậy mới có thể tiêu tan hỏa khí.
Năm người Diệp Phàm rất nhanh đã đi đến đại điện, toàn bộ đều là tu hành giả Nhập Cương ngũ trọng, điều này để cho không ít người cảm thấy kinh ngạc vô cùng, mặc dù mọi người đều ở thánh địa tu hành một tháng, nhưng tăng lên tu vi thì không đơn giản như thế, không ít người chỉ có thể ngưng luyện tu vi, không hề có tiến bộ.
Huân Y có tu vi là Nhập Cương ngũ trọng thì không có vấn đề gì, nhưng không phải Diệp Phàm, Diệp Tàn, Diệp Quỷ là tu sĩ Phế phẩm sao? Quả nhiên, ba người này không thể dùng lẽ thường mà suy đoán.
Mà Đại Lực… Gia hỏa này trời sinh chính là vật liệu luyện thể, tu vi bạo phát so với thiên tài Thần Võ phong còn muốn mãnh liệt hơn, theo như Bạch Khinh Ngữ giải thích, đám người này có được thành quả như ngày hôm nay, hết thảy đều là nhờ vào Diệp Phàm, Đại Lực cũng tốt, Huân Y cũng được, bọn họ có thể phát quang phát nhiệt, chỉ bởi vì nam nhân này thắp cho bọn họ một ngọn lửa.
Dương Thương càng cao hứng, không cần phải nói, nhất định là phía sau Diệp Phàm có cao nhân xuất thủ, cũng đúng, loại cường giả tuyệt thế như này, tùy tiện xuất ra một vài thứ, đã đủ thay đổi vận mệnh của đám đệ tử.
- Diệp Phàm, ngồi ở đó!
Dương Thương nhiệt tình nói.
- Tạ ơn viện trưởng.
Diệp Phàm chắp tay, ngồi lên vị trí đội trưởng, đám người Diệp Tàn ngồi bên dưới khu vực đội dự thi, mặc dù Dương Thương để hắn xưng hô là lão Dương, nhưng trước mặt nhiều đệ tử, hắn vẫn phải chú ý một chút.
- Ngày mai các ngươi sẽ theo Ngô sư đệ tiến về Thánh Phủ, Tứ Phủ Võ Hội những năm qua, chế độ thi đấu chia thành vài loại, ta có một châm dự phòng ở đây, phòng ngừa lúc đó các ngươi trở tay không kịp.
Dương Thương cao giọng nói, những sự tình này vốn dĩ do Ngô Hoa thông báo trên đường đi, nhưng Dương Thương cực kì xem trọng võ hội lần này, vì vậy ông mới tự mình đến đây dặn dò.
- Khi đến đó, các ngươi sẽ hiểu rõ về các loại chế độ thi đấu, nhưng ta chỉ muốn nhắc với các ngươi về một chế độ, chính là chế độ thi đấu hỗn hợp!
- Loại chế độ này rất ít khi xuất hiện, võ hội trải qua nhiều năm, chế độ này chỉ mới xuất hiện hai lần, cái gọi là chế độ thi đấu hỗn hợp, chính là để cho đội trưởng của đệ tử nhất tinh, đệ tử nhị tinh, đệ tử tam tinh cùng nhau tiến vào bí cảnh.
- Bí cảnh này là do Tứ Phủ chúng ta đặc biệt vì thi đấu mà chuẩn bị, đó là một không gian rừng rậm khổng lồ, bên trong sẽ có vô số hung thú đáng sợ, các đội trưởng phải sống sót trong ba ngày ở bí cảnh, trên tay mỗi người nắm một miếng ngọc bội truyền tống, một khi gặp được nguy hiểm, có thể trực tiếp truyền tống ra ngoài.
- Cuối cùng, dựa vào thứ tự truyền tống ra khỏi bí cảnh mà xác định thứ hạng của các đội, trừ bốn đội bị loại đầu tiên sẽ không có điểm, các đội còn lại sẽ sắp xếp vào một trận đấu đơn giữa các đội.
Diệp Phàm nghe vậy thì có một ít suy nghĩ trong lòng.
- Diệp Phàm, chế độ thi đấu hỗn hợp này, ngươi cảm thấy có những điểm nào cần phải chú ý?
Dương Thương hỏi.
- Kỳ thật, chế độ thi đấu hỗn hợp này nhất định phải dựa vào vận khí, dù sao một khi đội trưởng đội ngũ nhất tinh hoặc nhị tinh gặp phải đội trưởng của đội ngũ tam tinh, rất có thể sẽ bị đào thải, nhưng thế giới Võ tu ngay từ đầu đã không có cái gọi là công bằng tuyệt đối, chuyện này cũng rất dễ hiểu.
- Chỗ mà chúng ta phải chú ý chính là trình tự ra ngoài của đội ngũ, nếu có thể liên tục ra ngoài là tốt nhất, nếu không rất có thể đội ngũ của học phủ chúng ta sẽ gặp được đội ngũ cùng học phủ, kỳ thật loại chế độ thi đấu hỗn hợp này rất giống với việc bốc thăm, ngoại trừ bốn đội bị loại ra, còn lại hai mươi đội đối thủ, sẽ được bốc thăm ở nơi này.
Diệp Phàm đáp.
- Không sai, đây không chỉ là một trận đào thải,càn giống một trận tranh tài đấu trí đấu dũng hơn, hai mươi đội ngũ, ta giả thiết loại bỏ hai đội nhất tinh, hai đội nhị tinh, còn lại chính là ba đội tam tinh, sáu đội nhị tinh và sáu đội nhất tinh.
- Ta lấy khu thi đấu của đệ tử nhất tinh làm ví dụ, thứ tự đối chiến sau này chính là thứ hạng của trận thi đấu hỗn hợp này, có thể đội nhất tinh hạng nhất sẽ đối chiến với đội nhất tinh hạng tư, hạng hai với hạng năm, hạng ba với hạng sáu, vì vậy nếu hai đội nhất tinh của Thiên phủ chúng ta đứng vị trí thứ hai và thứ năm, rất có thể sẽ gặp tình trạng người nhà đánh người nhà.
- Đương nhiên, chế độ thi đấu hỗn hợp rất ít khi gặp phải, lần này chưa chắc đã gặp được, nhưng một khi gặp được chế độ này, từng đội trưởng các ngươi nhất định phải bảo vệ đoàn, ta không hi vọng các ngươi sẽ đưa ân oán cá nhân vào trong Tứ Phủ Võ Hội.
Nói đến đây, Dương Thương nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phàm, trong lòng Diệp Phàm hơi sững sờ, hóa ra châm dự phòng này là dành cho hắn, có lẽ Dương Thương lo sợ Diệp Phàm sẽ ra tay với Ninh Hồng Trần, lúc này Diệp Phàm đột nhiên đứng lên, cao giọng nói:
- Phàm là người dám động thủ với đồng đội của mình trong Tứ Phủ Võ Hội, ta tuyệt đối sẽ không khách khí.
Dương Thương nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu, đông đảo đệ tử dự thi thì ồn ào gật đầu theo, tiếp sau đó Dương Thương lại một ít lời cổ vũ, cuối cùng tuyên bố giải tán, tất cả đệ tử đều trở lại võ phong của mình, chuẩn bị cho Tứ Phủ Võ Hội.
Bên trong đại điện, chỉ còn lại Dương Thương, Tôn Thái và Ngô Hoa.
- Tra được rồi!
- Hồng Trần… Vào tháng trước hắn thật sự từng đi ra ngoài!
Sắc mặt Tôn Thái có hơi khó coi, nếu quả thật như Diệp Phàm phỏng đoán, rất có thể Ninh Hồng Trần đã bức tử Bắc Cung Tuyết, Ninh Hồng Trần là đệ tử Tôn Thái đắc ý nhất, bây giờ lại phát sinh việc này, khiến cho tâm tình của hắn vô cùng tồi tệ.
- Việc này tuyệt đối không thể để cho Diệp Phàm biết, bằng không… Một khi vào chế độ thi đấu hỗn hợp, rất có thể hắn sẽ chém chết Hồng Trần.
Dương Thương hơi mệt mỏi nói, bất kể như thế nào, ông cũng rất kỳ vọng vào Ninh Hồng Trần, ông thực sự không cách nào tưởng tượng nổi, vậy mà Ninh Hồng Trần lại dám tàn sát đồng môn, cũng như Trầm Vân Hạo, cả hai đều khiến cho hắn rất đau lòng.