Nhưng Bắc Cung Tuyết nhanh chóng thoải khỏi cảm giác này, trong lòng căm phẫn: Hừ, tên dâm tặc, ta còn chưa tính sổ với ngươi về chuyện ngày hôm qua đâu. Ngươi còn ở đây giả vờ làm cao thủ tuyệt thế, nhìn ta biến ngươi thành cao thủ rơi vào nước.
Nghĩ tới đây, Bắc Cung Tuyết dùng tay ra hiệu cho đám hạ nhân không lên tiếng, sau đó rón rén đi tới phía sau Diệp Phàm.
Diệp Phàm đứng ở bên mép hồ. Chỉ cần nàng đẩy nhẹ là có thể đẩy Diệp Phàm xuống.
Bắc Cung Tuyết cắn răng, trong lòng đã tưởng tượng ra cảnh Diệp Phàm bị đẩy xuống hồ, trên mặt càng cười tươi hơn, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết trông vô cùng đáng yêu.
Diệp Phàm dừng suy nghĩ, đột ngột cảm giác được phía sau có người, lập tức nghiêng người, phát động hình chiếu qua gương của Cửu Hư Mê Tung Bộ, hai bóng người tránh ra hai bên.
Bắc Cung Tuyết vốn đính tới sau lưng sẽ đá Diệp Phàm xuống hồ. Cái chân thon dài giơ lên, nhưng bóng dáng Diệp Phàm đã tách ra làm hai.
Bắc Cung Tuyết đá hụt, đứng không vững, không khống chế được, ngã về phía hồ nước.
Diệp Phàm chỉ ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt, sau đó nhìn thấy Bắc Cung Tuyết trượt chân rơi xuống.
Diệp Phàm không kịp suy nghĩ, chợt nắm tay Bắc Cung Tuyết kéo lại.
Bắc Cung Tuyết chỉ cảm thấy bị kéo mạnh, sau đó xoay người, nhào vào trong một vòng tay ấm áp.
Đây là... vòng tay của Diệp Phàm. Sao mùi thơm vậy? Không đúng, a, dâm tặc, hắn cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý.
Bắc Cung Tuyết cắn răng. Diệp Phàm cảm giác ngực đau đớn, vội vàng buông tay ra, bất đắc dĩ nhìn về phía Bắc Cung Tuyết xinh đẹp động lòng người:
- Ngươi là chó sao?
- Dâm tặc, ngươi lại bất lịch sự với ta.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bắc Cung Tuyết đỏ bừng, nói, ánh mắt đầy xấu hổ.
- Bản thân ngươi sắp rơi xuống nước, ta có ý tốt cứu ngươi, con nhóc nhà ngươi sao lần nào cũng chẳng phân biệt được tốt xấu vậy.
Diệp Phàm cảm thấy nghẹn lời, nói.
- Hừ, ngươi chắc chắn đã sớm biết ta ở sau lưng ngươi, ngươi cố ý chờ ta rơi xuống nước, sau đó mượn cơ hội khinh thường ta, dâm tặc.
Bắc Cung Tuyết đỏ mặt nói, trái tim bất giác đập rộn lên. Mùi trên người Diệp Phàm khiến nàng có cảm giác không thể nói thành lời.
Diệp Phàm nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu, logic của nữ nhân này chính là không có logic.
Bắc Cung Tuyết còn định nói gì đó, đột ngột nhìn thấy Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ đi tới, lúc này cao giọng nói:
- Ngươi muốn làm sư phụ ta, đầu tiên ngươi phải dạy được ta đã.
Trong lòng Diệp Phàm không khỏi tò mò, con nhóc này chuyển đề tài nhanh thật. Hắn hỏi:
- Ngươi muốn học gì?
- Ngươi có thể dạy gì cho ta?
Bắc Cung Tuyết hỏi ngược, lúc này hai người Thượng Quan Thính Vũ đã đi đến, hành lễ với Diệp Phàm:
- Chúng ta là bằng hữu tốt của Tuyết Nhi muội muội. Ta là Triệu Linh Nhiên, nàng là Thượng Quan Thính Vũ. Chúng ta nghe nói Tuyết Nhi muội muội mới nhận được một sư phụ, muốn ở đây mở mang kiến thức một lúc, không biết có được không?
Diệp Phàm nghe vậy, nhìn về phía hai người, một người xinh đẹp quyến rũ, một dịu dàng điềm tĩnh, tuyệt đẹp, mặc dù không xinh đẹp khuynh thành như Bắc Cung Tuyết nhưng vẫn có một phong thái khác thường.
- Mời!
Diệp Phàm trả lễ, sau đó nhìn về phía Bắc Cung Tuyết nói:
- Ngươi học gì, ta sẽ dạy cái đó.
- Nói khoác không biết ngượng. Hừ, đây là tự ngươi nói đấy. Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dạy không được thứ ta muốn học, phảingoan ngoãn từ bỏ chức vụ sư phụ của ta, làm bia luyện kiếm cho ta.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy, cười nói, trong mắt lộ rõ ý xấu.
- Trong thiên hạ còn chưa có thứ gì mà ta không dạy được.
Diệp Phàm nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, nói năng rất hào hùng.
Ba nàng nghe vậy, không khỏi sửng sốt. Bắc Cung Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên khẽ lắc đầu. Cho dù là Sở Hoàng cũng không dám nói ra những lời này. Mặc dù người này có chút tài hoa, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bảo thủ, tự cao tự đại mà thôi.
Không có được tác dụng lớn!
Đây là đánh giá trong lòng hai nàng.
Bắc Cung Tuyết nheo mắt, trong lòng mừng thầm. Ngươi cứ khoác lác đi. Bây giờ càng khóc lác, lát nữa bản công chúa vả mặt lại càng thoải mái. Ai bảo ngươi sàm sỡ ta!
Hai người Thượng Quan Thính Vũ ngồi một bên, lẳng lặng xem kịch vui, Bắc Cung Tuyết bước tới hai bước, đột ngột cười nói:
- Ngươi nhìn thân pháp này của ta đi!
Thân hình Bắc Cung Tuyết giống như tinh linh, bắt đầu tung bay, thân pháp như mộng như ảo, tốc độ rất nhanh, chợt gần chợt xa.
Nàng nhảy vọt lên, điểm chân trên ngọn cỏ trong sân. Đầu ngọn cỏ bị ép hơi cong xuống. Sau đó nàng lại bay lên trên không trung, lượn một vòng, rơi xuống trên mặt hồ một cách ổn định, tạo ra vài gợn sóng, đẹp không sao tả xiết.
- Thân pháp này là Tam Thốn Bộ võ kỹ Địa giai sơ cấp của gia tộc Bắc Cung ta. Ta đã tu luyện tới cảnh giới viên mãn, chỉ cách hoàn mỹ một bước xa. Nếu ngươi muốn dạy ta, ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới hoàn mỹ đã.
Bắc Cung Tuyết nói xong,đạp nước rời đi, bay trở về trong sân, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ đắc ý.
Về phương diện võ kỹ, muốn luyện tới cảnh giới hoàn mỹ đặc biệt khó khăn, cũng cần tốn rất nhiều thời gian. Không có thiên phú đặc biệt, người bình thường sẽ không bỏ quá nhiều thời gian làm việc này.
Cả Hoàng Đô, ngoại trừ Thượng Quan Phi Độ, trong thế hệ trẻ tuổi căn bản không có ai có thể luyện võ kỹ đạt đến cảnh giới hoàn mỹ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Triệu Linh Nhiên tôn sùng Thượng Quan Phi Độ như vậy.
Trong thế hệ trước, ngoại trừ Sở Hoàng, cũng chưa từng thấy qua có người nào sử dụng võ kỹ cảnh giới hoàn mỹ.
Bắc Cung Tuyết có thiên phú hơn người, cộng thêm tính cách hào hiệp, võ kỹ khác chỉ nắm giữ có hai ba phần, duy nhất có Tam Thốn Bộ này là đạt tới cảnh giới viên mãn, bây giờ nàng lấy võ kỹ này làm đề tài, hiển nhiên muốn gây khó dễ cho Diệp Phàm.
Hai người Thượng Quan Thính Vũ nghe vậy thì cười đắc ý. Các nàng cũng rất tò mò, không biết Diệp Phàm sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Diệp Phàm nghe vậy, quả thật giễu cợt:
- Ngươi như vậy cũng tính là cảnh giới viên mãn sao?
Không thể không nói, có vài người vừa mở miệng đã dễ dàng đắc tội với người khác, ví dụ như Diệp Phàm. Bắc Cung Tuyết nhe răng, nhìn hắn với vẻ tàn bạo. Hắn dám khinh thường phần mình đắc ý nhất như vậy. Thật đáng giận.
- Ngươi lợi hại như vậy, vậy ngươi nói cho ta biết, cảnh giới viên mãn là gì.
Bắc Cung Tuyết không phục nói.
Diệp Phàm không nói gì, cơ thể thoáng động, hai bước đạp mạnh, lăng không bay qua, dưới chân điểm lên trên ngọn cỏ, ngọn cỏ không hề cong xuống. Sau đó hắn xoay người trên không trung, không ngờ kéo theo một dải ảo ảnh, vô cùng tiêu sái.
Trong lúc ba nàng Bắc Cung Tuyết cảm thấy hoa cả mắt, Diệp Phàm đã giẫm lên trên mặt hồ, không có bất kỳ gợn sóng nào. Hắn tiếp tục đạp nước rời đi, một bước bay lên không trung, hai bước vượt qua không trung, ba bước, năng lực tích trữ trong ba bước được phát động.
Thân hình chớp hiện qua hơn năm mét, dừng lại ở trước người Bắc Cung Tuyết một cách phiêu dật.
Ba nàng Bắc Cung Tuyết lập tức đờ người ra, trong ba đôi mắt đẹp đều kinh hãi, nhất là ba bước vừa rồi Diệp Phàm, hoàn toàn làm cho các nàng trở tay không kịp.
Bắc Cung Tuyết là người kinh ngạc nhất, nàng đã từng nhìn thấy phụ hoàng thực hiện lần chớp hiện cuối cùng kia. Đây rõ ràng chính là Tam Thốn Bộ ở trạng thái hoàn mỹ đã kích phát ra thuộc tính ẩn.
Nhưng... Tam Thốn Bộ chính là bộ thân pháp của Bắc Cung hoàng gia không truyền ra ngoài. Diệp Phàm làm sao học được?
- Ta đã có tư cách dạy ngươi chưa?
Diệp Phàm khẽ nói. Hắn thực hiện một loạt thân pháp biến hóa vừa rồi, cũng không thấy thở gấp, rõ ràng vô cùng dễ dàng.