Tứ Phủ Võ Hội lần sau, ta sẽ tìm được ngươi, ngươi không được mang mặt nạ, ta cũng sẽ không mang mặt nạ, hừ, bản cô nương phải xem ngươi là người thế nào, càng phải xem ngươi có hối hận vì sự hờ hững hôm nay hay không.
- Ngươi đã mất đi cơ hội bắt chuyện tốt nhất của mình!
Thanh Diệp tức giận nói.
- Ta nghe thấy rồi!
Âm thanh của Diệp Phàm truyền đến, Thanh Diệp lập tức sắc mặt có chút đỏ bừng, nhìn theo bóng lưng sắp biến mất của Diệp Phàm, cao giọng nói:
- Ngươi tên là gì?
……
Diệp Phàm không trả lời, Thanh Diệp có chút sửng sốt, thật đúng là một chút cũng không coi tuyệt thế mỹ nữ ra gì, ngày bình thường phàm là gặp nam nhân ai cũng đều hỏi tên nàng, người này thì ngược lại, bản thân chủ động hỏi, hắn còn lười trả lời.
Nhưng đây thực sự đúng là tính cách của hắn, ai bảo hắn là tên điên, đúng, chính là tên điên!
……
Diệp Phàm trực tiếp về Sở quốc, dùng thời gian một ngày mang những thứ đồ vật lấy được luyện chế thành đan dược, đồng thời ngụy trang một chút, dù sao loại bảo bối này một khi bị một số cường giả tuyệt thế biết được thì đúng là chết người.
Diệp Phàm hiểu rất rõ đạo lý hoài bích có tội.
Yết kiến Sở Hoàng, Diệp Phàm lấy ra một phần đan dược đưa cho Sở Hoàng, sau khi nói cho Sở Hoàng biết tác dụng, liền rời đi trong ánh mắt có chút rung động của Sở Hoàng.
Bắc Cung Hàn Tiêu tự nhiên cự tuyệt, hắn nói thẳng bản thân tuổi tác cao, dùng cũng là lãng phí, Diệp Phàm càng cần hơn so với hắn, cuối cùng Diệp Phàm một câu oán hận trở về.
- Muốn nhanh chóng đi tìm Tuyết Nhi, Hàn thúc người cần phải tranh thủ thời gian tu luyện, những vật này sư phụ ta có rất nhiều.
……
Giúp hai mươi sáu người Phong Vân và Tô Tịch nâng cao một lượt, Diệp Phàm quay về Thiên Phủ, chuyện ở Sở quốc trước mắt tạm gác lại trước, hiện tại việc quan trọng nhất của hắn là trợ giúp Thiên Phủ đạt được thứ hạng số một tại Tứ phủ Võ Hội.
Sự hiện diện của Mộng Vô Cực và Đãng Thiên Nhai hiển nhiên khiến cho hắn có không ít áp lực.
Trở lại Thiên Phủ, đầu tiên là trợ giúp tư chất Bạch Khinh Ngữ tăng lên, Bạch Khinh Ngữ hiển nhiên bị Diệp Phàm làm cho khiếp sợ, kiến thức của nàng hơn xa so với người bình thường, người có tu vi càng mạnh mẽ, càng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của đan dược mà Diệp Phàm mang về.
Từ sau khi tỉnh lại trên giường Diệp Phàm lần trước, nàng đều có chút không biết làm sao đối mặt Diệp Phàm, nàng cực kỳ rõ ràng bản thân uống say rất có thể đã cùng Diệp Phàm xảy ra một số chuyện, thế nhưng mỗi lần nghĩ tới đây, nàng cũng có chút ngượng ngùng.
Mặc dù nàng đã hai mươi bảy tuổi, nhưng nàng chưa từng dính đến thứ tình cảm này, càng không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào với bất kỳ nam nhân nào, dù sao bệnh thích sạch sẽ của nàng cũng không cho phép nàng và bất kỳ nam nhân nào có một khoảng cách không an toàn.
Nhưng Diệp Phàm xuất hiện, hiện tại cho dù khoảng cách Diệp Phàm ngay gần nàng, nàng đều không hề cảm thấy khó chịu, nàng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, cho nên nàng lựa chọn dùng hết sức né tránh Diệp Phàm.
Nhưng lại không nghĩ Diệp Phàm chủ động tìm được nàng, lại cho nàng đan dược nghịch thiên như này.
Trên thế giới này có người vô tư sao? Trước kia nàng cho rằng không có, thế nhưng từ sau khi gặp được Diệp Phàm, nàng thật sự cảm thấy Diệp Phàm con người này có lẽ đối với địch nhân không lưu một chút tình nào, đối với bằng hữu lại có thể làm đến vô tư.
Không trò chuyện quá nhiều với Bạch Khinh Ngữ, đối với Diệp Phàm mà nói, những người này cũng đều là bằng hữu của hắn, tất nhiên hắn có thì đương nhiên sẽ không hẹp hòi đối với bằng hữu.
Tìm được Bắc Cung Thanh Sơn, Diệp Phàm giúp thực lực hắn tăng lên một phen, cũng cho đi không ít đan dược tu luyện, khiến Bắc Cung Thanh Sơn có chút mơ hồ.
Diệp Phàm chỉ nói đây là Bắc Cung Hàn Tiêu dặn dò, nhưng Bắc Cung Thanh Sơn biết rõ ràng, đây là quà tặng của Diệp Phàm, có chút tình cảm lưu tại trong lòng là được rồi, kỳ thật quan hệ Diệp Phàm và Bắc Cung Hàn Tiêu đích thực cũng không tệ, nhưng lại bởi vì hắn ít nhiều ngạo khí đáng thương ngược lại không chủ động giao hảo với Diệp Phàm.
Bây giờ Diệp Phàm bày tỏ hẳn thái độ ra, Bắc Cung Thanh Sơn đương nhiên sẽ không tự cao tự đại, nói cho cùng, Diệp Phàm là Vương gia Sở quốc, là người một nhà.
- Diệp Phàm, phụ hoàng ông ấy, ông ấy vẫn tốt chứ?
- Ừ, ông ấy không tin Tuyết Nhi chết rồi, hiện tại ông ấy đang cố gắng tu luyện, chuẩn bị để một ngày tiến vào Vô Sinh môn, thật ra ta cũng không xác định Tuyết Nhi phải chăng đã xảy ra chuyện, sư phụ ta nói Vô Sinh môn là nơi truyền thừa đỉnh cấp đại năng.
Diệp Phàm nửa thật nửa giả nói.
Quả nhiên, Bắc Cung Thanh Sơn cảm xúc tốt hơn nhiều, trong ánh mắt u ám nhiều thêm một tia sáng.
- Ta trở về còn có việc, nên không ở nơi này lâu được.
Diệp Phàm cáo từ nói, Bắc Cung Thanh Sơn khẽ gật đầu, trầm mặc một hồi, cao giọng nói:
- Diệp Phàm, cám ơn ngươi, Bắc Cung gia chúng ta nợ ngươi.
- Không có nợ hay không nợ, Hàn thúc coi ta là người nhà, nhưng ta không có chăm sóc tốt người nhà ông ấy, ta phải nói lời xin lỗi.
- Chuyện này không trách ngươi, ngươi không nên quá tự trách, nếu như Tuyết Nhi chết rồi, nàng trên trời có linh thiêng cũng biết ai mới thật sự là người đối tốt với nàng, nếu như nàng không chết, ta tin rằng sau khi nàng trải qua sự tình lần này cũng sẽ tỉnh ngộ.
- Ha!
Diệp Phàm thở dài một hơi, tiếp đó cưỡi Thiên Hạc tức tốc rời đi, Bắc Cung Thanh Sơn nhìn theo bóng lưng Diệp Phàm, cũng thở dài một hơi, cuối cùng hắn cũng không bằng phụ hoàng của mình, chí ít ở phương diện nhìn người, hắn kém nhiều lắm.
……
Gần sát thời điểm chạng vạng tối, đám người Diệp Tàn ồn ào từ thánh địa tu luyện xuất quan, sau khi trở lại Tiềm Long Phong nguyên một đám tràn ngập ý cười trên mặt, khi Huân Y liếc mắt nhìn thấy Diệp Phàm dường như ánh mắt đã hòa tan, thời gian một tháng, chỉ có nàng cảm thấy đã quá lâu rồi.
Diệp Phàm cảm nhận được ánh mắt tràn đầy nhu tình, lộ ra một nụ cười ôn hòa, tiếp đó hỏi thăm thành quả tu luyện của bọn họ.
Đúng như hắn dự liệu, đám người Diệp Tàn đều đã tiến đến Nhập Cương ngũ trọng, thực lực tăng lên đâu chỉ có mấy lần, còn về Huân Y, điều khiến cho hắn im lặng không nói nên lời là nàng đã đạt đến Nhập Cương lục trọng.
Người khác từ Nhập Cương ngũ trọng đến Nhập Cương lục trọng dường như phải liều cả mạng sống, Huân Y thì lại tốt, giống như ăn cơm uống nước vậy, cần phải biết rằng, bên trong Nhập Cương cảnh, từ ngũ trọng đến lục trọng là khó tu luyện nhất.
Không cần gấp gáp đưa võ kỹ cho Huân Y một lần nữa, Diệp Phàm lấy ra ba loại bảo bối, sau khi nói cho bọn họ sử dụng như thế nào liền giao cho bốn người.
- Hỏa Diễm Thần Tủy các ngươi cần dùng nguyên lực ôn dưỡng một khoảng thời gian, sau đó giao cho ta, ta giúp các ngươi dung nhập vào bên trong vũ khí, thuận tiện thăng cấp vũ khí của các ngươi, như thế, ngày sau các ngươi có thể tự do sử dụng Hỏa Diễm Chi Lực.
- Thối Cốt Phượng Viêm các ngươi hãy sử dụng ngay bây giờ, nhị đệ, tam đệ, các ngươi hãy dẫn nhập tất cả dược lực vào công pháp luyện thể, tranh thủ hai ngày ở nơi này tăng lên một cấp lần nữa, Huân Y, ngươi cần dẫn nhập vào bên trong thú hồn của ngươi, phương diện này ta sẽ giúp ngươi, yên tâm, phương pháp này sẽ không trực tiếp thức tỉnh thú hồn, ngược lại khiến ngươi có thể mượn dùng Thú Hồn Chi Lực, đạt được võ kỹ truyền thừa của ngươi.
- Còn về Đại Lực, ngươi cần toàn lực kích hoạt huyết mạch, cái này đối với ngươi mà nói, cũng là quan trọng nhất, ta muốn ngươi hoàn toàn khống chế tầng thứ nhất của Huyết Mạch chi llc trước Tứ Phủ Võ Hội.
- Cuối cùng, tinh huyết của Bất Diệt Thần Vũ, Đại Lực, nhị đệ, tam đệ, ba người các ngươi sau khi uống thì toàn lực thi triển võ kỹ mạnh nhất, gia tăng xác suất lĩnh ngộ võ kỹ mạnh nhất, Huân Y thì không cần vật phẩm này, bộ công pháp thứ sáu của ngươi ta sẽ cẩn thận suy nghĩ một phen, bây giờ ôn dưỡng Hỏa Diễm Thần Tủy trước.
Diệp Phàm sắp xếp toàn bộ xong nói.