Ở trong hoàng cung.
Vẻ mặt Bắc Cung Hàn Tiêu hơi nghiêm trọng, nghe Bắc Cung Tuyết khóc lóc kể lể, hỏi lại lần nữa:
- Ngươi xác định, Diệp Phàm thật sự đi tìm Lý Thanh Ngữ?
- Đúng vậy, chính là lão yêu bà kia. Nàng, nàng còn nói muốn bán ta sang Hán Quốc nữa. Hừ, thật đáng ghét, còn không phải nghe lén bọn họ nói chuyện thôi sao? Cũng đâu phải chuyện quan trọng lắm. Phụ hoàng, ngươi phải làm chủ cho ta.
Bắc Cung Tuyết bĩu môi, uất ức nói.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, trong đầu không ngừng suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói:
- Diệp Phàm làm vậy là để cứu ngươi. Đáng lẽ ngươi phải cảm ơn người ta đàng hoàng. Với thế lực phía sau Văn Hương Thức Nhân, đừng nói là ngươi, trong cả Sở Quốc cho dù là phụ hoàng ngươi cũng không trêu chọc nổi.
- Hơn nữa, thế lực này quả thật có một quy định như thế. Hễ có người dám trộm nghe tin tức của bọn họ, bất kể đối phương có thân phận gì, nhẹ thì bán làm nô lệ, nặng sẽ lập tức giết chết "
Bắc Cung Tuyết nghe vậy, lập tức ngẩn người. Nàng có thể không tin lời Diệp Phàm nói, nhưng Bắc Cung Hàn Tiêu chung quy không đến mức lừa gạt nàng. Nếu là vậy, chẳng phải dâm tặc kia thật sự đã cứu ta sao?
Nhưng… cho dù hắn đã cứu ta, cũng không thể bất lịch sự với ta. Nghĩ tới đây, Bắc Cung Tuyết giận không biết trút vào đâu:
- Phụ hoàng, cho dù là vậy, nhưng… nhưng hắn cưỡng hôn ta. Sau này ta không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, trong mắt ánh lên ý cười, trên mặt lại nghiêm túc nói:
- Cũng dám bất lịch sự với công chúa Sở Quốc ta. Vậy ngày mai ta sẽ thu xếp cho đao phủ canh giữ trong biệt viện của ngươi. Chờ hắn đến, sẽ loạn đao phân thây.
- A! Phụ hoàng, cũng... cũng không cần như vậy. Nếu không thì miễn chức vụ của hắn là được rồi. Trong cung đình nhiều người hầu hạ như vậy , ta còn sợ không có sư phụ sao?
Bắc Cung Tuyết từ chối. Tuy nàng cảm thấy uất ức, ngoài miệng nói ngoan độc, nhưng cũng không phải là người thật sự ngang ngược tàn nhẫn. Nàng chẳng qua không muốn Diệp Phàm làm sư phụ của nàng, chưa từng muốn thật sự giết chết hắn.
- Ồ? Như vậy sao được, người bất lịch sự với công chúa lại đáng tội chết. Nhưng nể tình tình hình lúc đó đặc biệt, như vậy đi, lại xem hắn có thể có tư cách làm sư phụ ngươi không? Nếu hắn dạy ngươi không ra gì, vậy lại hủy bỏ chức vụ này của hắn. Nếu hắn dạy ngươi tốt, lại để cho hắn lấy công chuộc tội.
Bắc Cung Hàn Tiêu nói tiếp, nhìn Bắc Cung Tuyết có chút buồn cười, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ Tuyết Nhi cũng đã mười tám, đôi mươi, đến lúc lập gia đình. Bất kể là phẩm hạnh hay học thức, Diệp Phàm đều được xem là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi, ngược lại thích hợp làm phu quân của Tuyết Nhi.
- Nếu hắn không dạy được ta, vậy hãy để cho hắn làm bia luyện kiếm của ta.
Bắc Cung Tuyết nói ngay, đôi mắt linh động đảo quanh, cũng không biết đang nghĩ tới điều gì, răng khểnh lộ ra, vô cùng đáng yêu.
Bắc Cung Hàn Tiêu mỉm cười gật đầu, trong tay lại cầm một quyển võ kỹ bản thiếu, suy nghĩ một lát, giao quyển sách cổ này cho Bắc Cung Tuyết:
- Đây là một quyển võ kỹ bản thiếu, chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện, ngươi lấy về cố gắng nghiên cứu, không hiểu thì có thể hỏi sư phụ ngươi.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy, lúc này nhận lấy, trên mặt rất vui mừng, khẽ gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên phụ hoàng vẫn hiểu rõ ta nhất, thậm chí nghĩ xong vấn đề gây khó dễ hắn.
...
Ngày hôm sau, Diệp Phàm phân phó một lúc, sau đó đi tới trước hoàng cung.
Làm sư phụ của công chúa, một tháng hắn cũng có bổng lộc một nghìn lượng vàng.
Đương nhiên, thứ vàng bạc trắng này chỉ có tác dụng đối với võ giả có tu vi thấp và dân chúng bình thường. Sau khi võ giả đạt tới tu vi Cương Thể cảnh, rất nhiều thứ nâng cao tu vi không thể mua được bằng vàng.
Đến khi đó, thứ dùng để giao dịch chính là nguyên thạch.
Diệp Phàm nhanh chóng đi tới hoàng cung. Lần này, hắn quen đường, đi thẳng tới phủ công chúa.
Trong phủ công chúa có ba nữ tử đang chơi đùa. Tất cả đều trạc tuổi mười tám, đôi mươi, vô cùng xinh đẹp.
Tất nhiên, người xinh đẹp nhất chính là Bắc Cung Tuyết. Nếu chỉ xét về gương mặt, Bắc Cung Tuyết quả thật chính là mỹ nhân hàng đầu của Sở Quốc.
Hai nữ tử khác cũng có nét đặc sắc riêng. Nữ nhân nằm ở trên giường là Triệu Linh Nhiên, chính là cô con gái nhỏ của quốc cữu Triệu gia, có tư chất Thiên phẩm, thích tập võ, rất tôn sùng Võ Thánh Vân Thanh Long thời thượng cổ.
Nữ tử này mới tròn mười bảy, dáng người quyến rũ, gương mặt dù không tính là tuyệt mỹ nhưng vẫn cám dỗ tới tạn xương, khóe miệng lộ ra một nốt ruồi mỹ nhân, khiến người ta không nhịn được, muốn thử nhấm nháp.
Từ trước đến nay, nữ nhân này luôn làm việc theo cảm tính, to gan lại nóng nảy, hoàn toàn không có dáng vẻ ngượng ngùng thận trọng của nữ tử bình thường. Một tháng trước, nàng từng tuyên bố trước mặt mọi người, nếu nàng muốn tìm nam nhân, nhất định phải có võ học kỳ tài giống như Thượng Quan Phi Độ.
Nữ tử ngồi yên tĩnh ở bên dưới là Thượng Quan Thính Vũ, mặc trường sam màu trắng, tóc rũ ngang lưng, làn da trắng mịn, đôi mắt dịu dàng như nước.
Đây là một nữ tử lịch sự tao nhã.
- Ái chà, con bé này phát triển tốt quá!
Bắc Cung Tuyết nghe vậy, gương mặt đỏ bừng, chạy xuống giường bĩu môi nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ, Triệu tỷ tỷ bắt nạt ta kìa.
- Tính nàng thế đấy. Ta cũng phải cách xa nàng rồi.
Thượng Quan Thính Vũ cầm quyển sách trên tay, cười nói, vẻ đẹp như muốn át cả nhân gian.
- Đúng rồi, Tuyết Nhi muội muội, ta nghe nói phụ hoàng ngươi sắp xếp một sư phụ cho muội, còn là Diệp Phàm đang được cả Hoàng Đô bàn tán xôn xao. Chuyện này có thật không?
Triệu Linh Nhiên tò mò nói.
Thượng Quan Thính Vũ cũng đặt quyển sách trên tay xuống, tò mò hỏi:
- Tối qua, sau khi ca ca ta về vẫn rầu rĩ không vui. Trong bữa tiệc của tam hoàng tử hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Tối hôm qua à, ca ca ngươi bị Diệp Phàm đánh bại, thua một ngàn vạn lượng vàng. Ôi, sắp tới giờ rồi, ta phải đi mau thôi. Nếu không Diệp Phàm sẽ mách với phụ hoàng ta, ta không có cách nào đánh đuổi hắn được nữa.
Bắc Cung Tuyết chợt nói, sau đó vội vội vàng vàng cầm bội kiếm đi ra ngoài.
Chỉ để lại Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên ngơ ngác nhìn nhau.
- Người đó có thể đánh bại ca ca ngươi à? Thật hay giả vậy? Đi thôi, chúng ta cũng qua đó xem thử.
Triệu Linh Nhiên dịu dàng nói.
- Làm vậy không tốt lắm đâu. Dù sao công chúa tập võ, chúng ta đi cũng bất tiện.
Thượng Quan Thính Vũ nghe vậy không khỏi do dự. Rõ ràng nàng cũng muốn chứng kiến xem người không chịu nổi trong lời đồn đại kia rốt cuộc có bản lĩnh tới mức nào, làm cho Sở Hoàng phải nhìn với ánh mắt khác.
- Xì, một tên tiểu nhân hèn hạ dựa vào bán đứng gia tộc để lên chức thôi. Ta không tin người này có thể đánh bại Thượng Quan Phi Độ. Hắn có thể dạy được gì cho Tuyết Nhi chứ? Chúng ta đi xem thử, để tránh cho hắn có ý đồ bất chính.
Triệu Linh Nhiên xem thường nói, sau đó từ trên giường ngồi lên, không nói lời nào đã kéo Thượng Quan Thính Vũ đi ra ngoài.
Ở Diễn Võ Trường trong phủ công chúa.
Diệp Phàm đeo Lăng Hư Kiếm, đứng ở bên hồ, dáng người cao ráo giống như có thể chống đỡ cả khoảng trời.
Nhìn hồ nước, Diệp Phàm dường như trở lại thời gian oai phong một cõi của đời trước. Số phận con người giống như cá trong ao, chung quy cũng không thể chạy thoát khỏi trời đất này.
Chợt có một con cá nhảy ra, tạo thành từng giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm vài gợn sóng lan ra.
Trong lòng Diệp Phàm không khỏi nghĩ:
- Cho dù không có cách nào trốn thoát khỏi trời đất này, ta cũng muốn làm cho thiên địa yên tĩnh này phải chấn động, con người sống một đời, phải một lời quyết định sống chết trong thiên hạ, một lời làm loạn muôn dân trăm họ trong vạn giới!
Bắc Cung Tuyết hấp ta hấp tấp đi tới, vừa nhìn đã thấy bóng lưng của Diệp Phàm, cảm giác giống như nhìn thấy một cường giả tuyệt đỉnh đang quan sát thiên địa, đó là cảm giác vô cùng cô độc, cao ngạo xông pha thiên địa. Bắc Cung Tuyết nhất thời có cảm giác khác thường.
Hắn là Diệp Phàm sao?
Sao hắn có được khí thế đánh tan thiên địa như vậy?