- Tuyết Nhi còn chưa chết, ngươi nói là thật sao? Ở dưới Vô Sinh Môn còn có đường ra à?
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy lập tức căng thẳng nói.
- Phải, dưới Vô Sinh Môn có tình huống như thế nào cũng không có ai biết, sư phụ ta nói ở dưới rất có thể là truyền thừa của đại năng nào đó để lại, thậm chí có quan hệ với Thượng Cổ Thánh Hiền, vì vậy không thể xem là tuyệt vọng, có lẽ Tuyết Nhi không chết.
Diệp Phàm gật đầu nói, điều hắn nói không phải là giả, lấy kiến thức của hắn ở kiếp trước, nguyên khí Vô Sinh Môn chấn động cực kỳ kỳ quái, cũng không phải là lạch trời bình thường, sáu mươi phần trăm là truyền thừa của Thượng Cổ Thánh Hiền.
Chỉ là cho dù có truyền thừa của Thượng Cổ Thánh Hiền thì sao? Những vị thánh hiền kia cũng là cường giả chí tôn, ai nấy đều kinh tài tuyệt diễm, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với loại Chí Tôn phổ thông như Diệp Phàm, truyền thừa do bọn họ lưu lại sao có thể dễ dàng nhận được chứ.
Thí luyện cửu tử nhất sinh cũng không khó gặp, hiện tại hắn cũng chỉ có thể cầu nguyện, hắn nhìn thấy Bắc Cung Hàn Tiêu mừng rỡ như thế, hắn sẽ không mang tình hình thực tế nói ra.
- Sư phụ ngươi? Đúng, sư phụ của ngươi nói chuyện chắc chắn không phải giả dối, ngay cả công pháp Thiên Giai hắn cũng có, còn có cả những đan dược trân quý này, nhất định là nhân vật đại năng, Tuyết Nhi rất có thể không chết!
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thì giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, cao giọng nói, tinh thần cả người thay đổi tốt hơn nhiều.
- Vì vậy Hàn thúc cần phải cố gắng tu luyện, đừng để lúc ngươi chưa vào Vô Sinh Môn cứu Tuyết Nhi, bản thân nàng đã thoát ra ngoài, đến lúc đó nàng chắc chắn sẽ trách ngươi.
Diệp Phàm nói tiếp.
- Ừ, đúng vậy, Tuyết Nhi nhất định sẽ trách ta, trách ta không đến cứu nàng, hiện tại ta phải chăm chỉ tu luyện, hiền chất, thay ta cảm ơn sư phụ của ngươi.
Bắc Cung Hàn Tiêu kích động gật đầu nói, trên khuôn mặt vậy mà lại lộ ra nụ cười không bình thường, trong đôi mắt dường như ngay lập tức tỏa ra ánh hào quang.
Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu, có đôi khi con người chính là như vậy, trong lúc tuyệt vọng như thế này, dù chỉ có một tia hi vọng, hắn cũng lựa chọn tin tưởng một phần vạn khả năng này, ít nhất trước khi Bắc Cung Hàn Tiêu tiến vào Vô Sinh Môn, ông vẫn sẽ tin tưởng Bắc Cung Tuyết không chết.
Đương nhiên, loại lừa mình dối người này có đôi khi là phương thức vô cùng đáng sợ, một ngày nào đó ông đến Vô Sinh Môn, thấy được sự tuyệt vọng, rất có thể ông sẽ mất đi niềm tin sống sót, Diệp Phàm cũng không quan tâm được nhiều như vậy, có hi vọng dù sao cũng tốt hơn tuyệt vọng.
Huống chi, hắn không phải cũng đang lừa mình dối người để bắt lấy một tia hi vọng này hay sao!!
Cáo biệt Bắc Cung Hàn Tiêu, Diệc Phàm tiến đến vị trí của Viêm Hỏa Tinh Ngọc.
Viêm Hỏa Tinh Ngọc nằm trong một sơn cốc cực kỳ vắng vẻ ở phía nam của Hoàng Đô Sở quốc, được một loại trận pháp đặc thù thủ hộ, loại trận pháp này cũng không phải là cố định, vào thời kì đặc thù, sẽ suy yếu, mà chỉ có lúc suy yếu này, mới có thể may mắn đánh bậy đánh bạ tìm thấy cửa vào.
Linh Phủ cùng Đạo Phủ hiển nhiên rất có may mắn.
Lúc Diệp Phàm đến, đã thấy đám người Thanh Diệp và Nhiếp Vân đang đứng giằng co ngay ngoài cửa, đồng thời một tảng đá lớn vốn dĩ trông giống như trong sơn cốc, lại tỏa ra một tia năng lượng kỳ dị chấn động chợt sáng chợt tối.
Đồng dạng, người không cẩn thận căn bản nhìn không ra sự khác biệt trên tảng đá này, nếu không cũng không thể không có người hay biết di tích này nhiều năm như thế.
Thu Lăng Hư Kiếm vào trong Trữ Vật Giới Chỉ, Thiên Vân biến hóa, bao tay tay trái biến thành một cái mặt nạ màu bạc mang ở trên mặt, bao tay tay phải biến thành một thanh chủy thủ, chủy thủ xoay tròn một vòng sau đó bị tay phải của hắn nắm chặt, đồng thời cũng hắn đổi sang một bộ quần áo màu đen.
Trang phục thiếp thân của Võ tu, bên ngoài bao phủ một kiện áo bào màu đen, mũ trùm vô cùng to lớn hoàn toàn che khuất cả người của hắn.
Mặc dù không sợ Thanh Diệp và Nhiếp Vân, nhưng hắn sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như đồng thời đắc tội cả hai đại học phủ này, mỗi tội hết lần này tới lần khác cái di tích này chỉ có một cửa vào, bên trong cũng không có phân nhánh, muốn lấy được Viêm Hỏa Tinh Ngọc tất nhiên không thể tránh được người của hai đại học phủ.
Trực tiếp giết những người này là chuyện rất dễ dàng, nhưng Diệp Phàm không hề có cừu oán với đại bộ phận đệ tử trong đó, hắn cũng không hề thích thú loại chuyện lạm sát người vô tội như thế này.
- Thanh Diệp, Viêm Hỏa Tinh Ngọc chính bảo vật cực kỳ bạo liệt trong số các bảo bối Hỏa Chi Lực, Hỏa Phượng Thể của ngươi chưa chắc đã tiếp nhận nổi, không bằng ta cho ngươi một vài chỗ tốt, còn cái Viêm Hỏa Tinh Ngọc này thì thuộc về ta.
Nhiếp Vân cao giọng nói.
- Có ăn được hay không đều phải thử mới biết được, hơn nữa, Tứ Phủ Võ Hội sắp đến, cho dù ta không có thể luyện hóa được Viêm Hỏa Tinh Ngọc, cũng không thể giao cho ngươi, nếu không trong đấu trường của đệ tử nhị tinh, ta chỉ sợ không đạt được hạng nhất.
Thanh Diệp đáp, không thể không nói, trên thế giới này từ trước đến nay không hề thiếu thiên kiêu chi tử, Thanh Diệp có Hỏa Phượng Thể, nếu quan sát dung mạo của nàng, tuyệt đối không hề kém mấy tuyệt thế mỹ nữ của Thiên Phủ, một đầu tóc màu lửa đỏ càng tăng thêm thêm một tia cuồng dã nóng bỏng khiến cho khí chất của nàng tăng vọt.
Dáng người khoa trương phác hoạ nên đường cong mê người, sau lưng đeo một cây trường cung, bên hông giắt một cây chủy thủ, trên dưới toàn thân đều tràn ngập một loại vẻ đẹp dã tính.
Trong Tứ Đại Học Phủ, Linh Phủ là học phủ đặc biệt nhất, toàn bộ học phủ đều là nữ nhân, mặc kệ là viện trưởng hay là trưởng lão, tất cả đều là nữ tử, hơn nữa Linh Phủ thu đồ đệ cực kỳ kỳ quái, chỉ nhận đệ tử xinh đẹp có thiên phú tốt mà thôi.
Chỉ cần là nữ tử có dáng dấp bình thường, cho dù có tư chất nghịch thiên, Linh Phủ cũng không thu, ở chỗ nơi nào cũng nhìn thực lực, nhưng ở Linh Phủ, còn phải nhìn nhan sắc nữa.
Viện trưởng Linh Phủ thật sự tùy hứng cực kỳ, có thể xem là một viện trưởng nữ duy nhất giữa Tứ Đại Học Phủ, nàng tùy hứng đến nỗi ba viện trưởng còn lại không thể phê bình được, bởi vì chính nàng chính là một yêu nữ mỹ lệ đến cực hạn.
Mà Thanh Diệp có thể xem là người nổi bật nhất của Linh Phủ, tất nhiên không cần nói nhiều, Nhiếp Vân trong Đạo Phủ chưa bao giờ thiếu nữ nhân, một vài nữ tử tuyệt sắc đều bị hắn bắt lại, nhưng nữ nhân không phải đồ ăn, món nào cũng có vị giống nhau.
Hương vị của mỗi nữ nhân cũng khác nhau, nhưng đối với hắn, Thanh Diệp được xem là đệ tử thiên tài của Linh Phủ, cũng là đối tượng cực kỳ tuyệt sắc.
- Nếu là Thanh Diệp có thể cho ta thấy chân dung, ta sẽ thua ngươi trên Tứ Phủ Võ Hội nhé?
Nhiếp Vân nghe vậy thì cười sang sảng nói.
Thấy chân dung? Các đệ tử khác nghe vậy không khỏi ồn ào nghi hoặc, Thanh Diệp cũng không che mặt mình lại mà.
Thanh Diệp nghe vậy thì nở một nụ cười xinh đẹp, trên khuôn mặt tuyệt thế lộ ra một tia mê hoặc, một tia kinh diễm rung động lòng người nói:
- Sao ngươi biết đâu là bộ mặt thật của ta?
- Ha ha, nghe nói Linh Phủ Thanh Diệp là đệ nhất mỹ nhân của học phủ trong ngàn năm nay, còn mỹ lệ hơn cả viện trưởng yêu nghiệt của các ngươi, mặc dù gương mặt trước mắt này cũng có thể xem là phong hoa tuyệt đại, nhưng vẫn kém hơn một chút so với danh xưng đệ nhất mỹ nhân của học phủ ngàn năm nay.
- Muốn nhìn gương mặt thật của ta, vậy ngươi cứ xuất bản lãnh ra, nếu ngay cả người cùng tu vi như ta cũng không thể đánh bại, vậy không xứng nhìn mặt thật của ta.
Thanh Diệp lắc đầu nói, đồng thời một trận pháp đặc thù bắt đầu chấn động, bọn họ ngừng nói chuyện với nhau, đặt sự chú ý lên trên khối cự thạch.
Bịch bịch bịch!
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, lúc này Thanh Diệp và đám người Nhiếp Vân đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng màu đen chậm rãi đi tới:
- Người nào gặp được thì người nấy có phần!
- Ngươi là ai?
Nhiếp Vân nghe vậy liền đặt tay phải lên chuôi kiếm sau lưng, sát ý nổi lên nói.
Tay phải của Thanh Diệp đặt lên chủy thủ bên hông, ngay lập tức, bầu không khí trở nên ngưng đọng.