Vô Địch Thiên Đế

Chương 266: Ân oán thị phi

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Mộ Tuyết là ai? Nàng có thể từ đệ tử nhất tinh của Đạo Phủ thể hiện tài năng trở thành người có tư cách thi đấu ở Tứ Phủ Võ Hội, thực lực của nàng chắc chắn không yếu, nếu nàng không có thực lực thì Nhiếp Vân cũng đã không mang nàng trở về Sở quốc để báo thù, càng không mang nàng đi vào Linh Phủ cướp đoạt Viêm Hỏa Ngọc Tinh.

Vốn dĩ nàng cũng xem như là nhân vật nổi bật trong đám tân sinh của Đạo Phủ, nhưng không ai ngờ rằng nàng lại bị Diệp phàm một cước đá bay, thất bại này, cho dù là đám người Nhiếp Vân cũng hơi không tiếp thu được.

Ít nhất nếu so sánh với các tân sinh bên trong Đạo Phủ thì còn chưa có ai có thể đạt đến trình độ này, nói một cách khác, Diệp Phàm rất có thể là đòn sát thủ trong khu thi đấu của đệ tử nhất tinh trong Tứ Phủ Võ Hội lần này của Thiên Phủ.

Nhiếp Vân tất nhiên không sợ Diệp Phàm, bởi vì hắn có tự tin mình là thiên tài của Đạo Phủ, nhưng trong khu thi đấu của đệ tử nhất tinh, nếu có Diệp Phàm đại biểu Thiên Phủ đi dự thi, bên trong Đạo Phủ có ai ngăn cản được sao?

Ngược lại, nếu nhân cơ hội này để giết chết Diệp Phàm thì càng tốt… Nghĩ tới đây, trên người Nhiếp Vân lộ ra một tia sát ý, tay phải nắm chặt trường kiếm sau lưng, cao giọng nói:

- Diệp Phàm, ngươi dám đả thương sư muội của ta, đền mạng đi!

Diệp Phàm nghe vậy cũng không hề sợ hãi, cho dù Nhiếp Vân có mạnh hơn thì cũng chỉ là đệ tử nhị tinh Nhập Cương ngũ trọng, so với Ninh Hồng Trần còn kém xa hơn, Nhiếp Vân muốn giết hắn, hắn sao có thể không muốn giết Nhiếp Vân.

- Đạo Phủ thật là uy phong!

Tiếng gầm lên truyền đến, Nhiếp Vân lập tức dừng lại sát ý, những người khác đỡ Lâm Mộ Tuyết dậy giúp nàng chữa thương, mà ở chỗ cửa lớn của Vương phủ, Bắc Cung Hàn Tiêu mang theo khuôn mặt âm trầm đi đến.

- Bắt toàn bộ, người phản kháng trực tiếp giết chết!

Bắc Cung Hàn Tiêu cao giọng nói, ngay lập tức sau lưng ông xuất hiện một đám thủ hạ nối đuôi nhau mà vào, trong đó còn có mấy nhân vật cường hoành Cương Thể tam trọng, tứ trọng.

Lúc này Nhiếp Vân muốn phản kháng, nhưng rất nhanh, có một lưỡi đao lướt đến, sát ý đáng sợ không chút nào che dấu chèn ép hắn.

Nhiếp Vân dựng hết lông tơ lên, hắn vốn cho rằng Sở Hoàng không dám giết hắn, mà giờ phút này, hắn mới biết được suy nghĩ của mình buồn cười biết bao nhiêu, nếu Sở Hoàng thật sự muốn giết hắn, Đạo Phủ cũng không có cách nào cản được.

Lúc này, Nhiếp Vân triệt để thu hồi nguyên lực, đao phong kia gác ở trên cổ hắn, chủ nhân của đao phong là một gã nam tử to con Cương Thể tứ trọng, trên mặt lãnh khốc vô cùng.

Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn Diệp Phàm, lúc này mới bình tĩnh lộ ra vẻ mỉm cười:

- Hiền chất trở về sao không báo với ta một tiếng, nếu như ta tới muộn một bước, ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta còn phải đắc tội Đạo Phủ mà giết hết bọn hắn báo thù cho ngươi.

Diệp Phàm nghe vậy không thể không nở nụ cười, Sở Hoàng làm vua của một nước, một số thời khắc có lẽ ông sẽ nhẫn nại, ví dụ như lần trước Trầm Quát của Thiên Phủ đến, rất nhiều chuyện ông đều không so đo, nhưng điều kiện tiên quyết là không tổn hại uy nghiêm của Sở quốc.

Diệp Phàm là Vương gia, Lâm Mộ Tuyết muốn giết hắn, có thể, hoặc ngươi có thể lựa chọn âm thầm giết chết hắn ở ngoài Hoàng Đô Sở quốc, khi đó không có bao nhiêu người có thể truy cứu được, đó là năng lực Lâm Mộ Tuyết, nhưng không thể giết chết ngay tại phủ Vương gia ở Hoàng Đô, coi như giết, thì cũng chỉ có thể là một mình Lâm Mộ Tuyết, nếu không uy nghiêm của Sở quốc để vào đâu?

Đệ tử của Đạo Phủ dám ra tay ở phủ Vương gia dưới ánh nhìn của nhiều người như vậy, đó chính là khiêu khích đối với Sở quốc, ngay cả khi bọn hắn là đệ tử thiên tài của Đao Phủ cũng không có khả năng thoát khỏi cái chết, nhưng đám người Nhiếp Vân lại không hiểu, bọn họ sống trong học phủ phách lối đã quen, đối với Vương triều nhận biết không được rõ ràng.

Dù cho cái thế giới này mạnh được yếu thua là thật, nhưng trừ phi thực lực của ngươi đã đạt tới Hư Cương cảnh, có thể Lăng Không Phi Độ, tùy ý tung hoành, nếu không thì cho dù ngươi có mạnh hơn đi nữa, cũng không thể đối chọi với nghìn người hay vạn người.

Điểm đáng sợ nhất của Vương triều chính là đây, đương nhiên, Võ tu cường hoành có thể lấy được thủ cấp của tướng địch trong vạn quân, thậm chí có thể lặng yên không một tiếng động xóa sạch Hoàng tộc của Vương triều, nhưng một khi xảy ra chuyện này, cũng gây ra một nguy cơ không nhỏ cho Lục Đại Vương Triều, sau đó bọn họ nhất định phải giết chết nguy cơ này khi nó còn trong trứng nước.

Bắc Cung Hàn Tiêu đối với Diệp Phàm tất nhiên không có một lời trách móc, nhưng hắn đã phụ ủy thác để cho Bắc Cung Tuyết xảy ra bất trắc, trong lòng Diệp Phàm rất áy náy.

- Sở Hoàng, đây là ân oán cá nhân, sao vậy, chẳng lẽ Sở quốc ỷ vào thế lực của bản thân, muốn can thiệp vào thù hận tư nhân hay sao?

Sắc mặt Nhiếp Vân có chút khó coi nói.

- Ân oán cá nhân à, ta còn không biết đệ tử thiên tài của Đạo Phủ Nhiếp Vân lại có ân oán cá nhân với hiền chất của ta đấy, phiền ngươi nói cho ta biết đó là ân oán gì được không.

- Không phải ta, là của sư muội của ta!

- Không phải ngươi, vậy ngươi muốn động thủ với Vương gia ở phủ Vương gia của Sở quốc là có ý gì? Chẳng lẽ muốn khiêu khích uy nghiêm của Sở Quốc hay sao?

Bắc Cung Hàn Tiêu hừ lạnh nói, Nhiếp Vân lập tức cứng miệng nói không ra lời, một mình Lâm Mộ Tuyết không phải đối thủ của Diệp Phàm, bọn họ lại không thể ra tay, hiển nhiên chuyện hôm nay không thể nào tiếp tục.

- Ngươi cũng tham gia Tứ Phủ Võ Hội?

Nhiếp Vân nghĩ một hồi, cao giọng nói về phía Diệp Phàm.

- Phải!

- Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện khi đó không gặp được ta, nếu không, hừ!

- Chờ chút, Lâm Mộ Tuyết, ta đã nói qua, chỉ có cường giả mới có tư cách từ hôn người khác, cầm cái này rồi cút đi cho ta!

Nói xong, Diệp Phàm ném ra một phong thư, trong phong thư chính là hiệp nghị từ hôn.

Lúc này, Lâm Mộ Tuyết vô thức nhận lấy phong thư, sau đó xé nát, lạnh lùng nhìn xem Diệp Phàm nói:

- Diệp Phàm, cho dù hôm nay ngươi chiến thắng ta, nhưng ngươi vẫn không thể nào xóa bỏ được sự thật ngươi đã bị ta từ hôn, ha ha, ngươi muốn chứng minh sự tài giỏi của ngươi sao? Nhưng ta vẫn chướng mắt ngươi thôi.

- Lâm Mộ Tuyết, ngươi cho rằng ngươi là ai, Diệp Phàm phải cần ngươi coi trọng à? Nếu không phải gia gia của ngươi Lâm Thương là bạn cũ của cha ta, trước khi ta vào Thiên Phủ đã diệt sạch cả nhà Lâm gia ngươi, còn chuyện ngươi từ hôn ta, cũng chỉ là ngươi tự cho là đúng mà thôi.

- Ta đã đến Diệp gia, chính thức từ hôn ngươi trước mặt các trưởng bối, cho dù ngươi có chối cãi thế nào đi nữa, ngươi có thể rửa sạch được sự thật này sao?

- Trưởng bối, ý ngươi là Diệp gia mà ta đã diệt môn sao?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi hỏi ngược lại, khóe miệng nhếch lên ra vẻ trào phúng, trong đôi mắt tràn ngập lạnh lùng.

Diệt môn?

Lâm Mộ Tuyết lập tức ngây ngốc, sau khi nàng trở về, Lâm gia chỉ nói cho nàng hay việc hai người Lâm Mộ Thành và Lâm Mộ Phi bị Diệp Phàm giết chết, lại không có nói tới chuyện Diệp gia bị diệt môn, lúc này nàng nghe Diệp Phàm nói thế, có hơi không kịp phản ứng.

- Đúng rồi, còn có một việc nữa, thật ra Diệp Phong là do ta giết chết.

Cái gì!

- Diêp Phàm, Diệp Phong là đường ca của ngươi! Ngươi còn nhân tính ư?

Lâm Mộ Tuyết tức giận mắng, ca ca, đệ đệ còn có người yêu của nàng đều bị Diệp Phàm giết chết, thù này không báo, làm sao không hổ thẹn với lòng.

Mấy người Nhiếp Vân cũng có chút ngu ngơ, bọn họ lại không nghĩ ra được, vị Vương gia áo mũ chỉnh tề trước mắt lại là một kẻ phát rồ đến như vậy.

- Lâm Mộ Tuyết, ngươi đừng có ở chỗ này giả thiện lương, ngươi là vị hôn thê của ta nhưng lại liên thủ với đường ca hãm hại ta, phế tu vi của ta, thậm chí còn nhục mạ ta, gian phu dâm phụ, ngươi có tư cách gì ở chỗ này chất vấn ta?

Diệp Phàm lạnh lùng nói:

- Hiện tại cút đi, ngươi nên may mắn bởi vì ngươi không dẫn theo bất kì một tên Lâm gia nào đến đây, nếu không, ta không ngại cho ngươi thấy diệt môn là như thế nào!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)