Tốn hơn mười phút đồng hồ mới khiến cho mẫu thân của hắn bình tĩnh lại. Hắn nói cho mẹ hắn biết là tối nay mình muốn ăn gì mới khiến cho bà ấy vui vẻ đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn.
Diệp Phàm mỉm cười nhìn bóng lưng mẫu thân, hắn rất ngạc nhiên khi trông thấy tu vi của mẹ đã đạt đến Nhập Cương tam trọng. Tốc độ tu luyện của mẫu thân so với hắn không kém bao nhiêu, hắn tu luyện nhờ vào tài năng hấp thu đan dược như ăn kẹo còn đối với mẫu thân thì việc tu luyện chỉ là công việc hời hợt.
Nghĩ đến điều đó làm cho hắn muốn tức chết. Diệp Phàm thấy mừng cho mẫu thân nên cũng chẳng nghĩ ngợi nữa mà bắt đầu gõ ngón tay lên bàn tạo thành nhịp.
Một nam một nữ từ ngoài cửa tiến đến, hai người quỳ một chân khom người nói:
- Ra mắt công tử!
- Ta rời đi nửa năm vậy mà tu vi của các ngươi đều đã đạt đến Nhập Cương nhị trọng, không tệ!
- Tất cả là nhờ đan dược của công tử!
Phong Nhất cung kính nói:
- Các ngươi đứng lên trước đi, Phong Nhất, tình hình bộ chữ Phong như thế nào rồi!
- Bẩm báo công tử, có Sở Hoàng ủng hộ nên ngành tình báo của chúng ta ở Sở quốc phát triển cực kì thuận lợi, ám sát các đối tượng đều là theo chủ nhân phân phó, tất cả đều là ác nhân đáng bị trừng phạt, mặc dù có rất nhiều huynh đệ thực hiện nhiệm vụ đều bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này Phong Nhất đứng lến chắp tay nói:
- Hiện tại đều có phân bộ ở các Lục Đại Vương triều nhưng vẫn còn phát triển khá gian nan.
- Ngươi làm rất tốt, các vương triều khác tạm thời không cần tiếp nhận nhiệm vụ ám sát, chỉ làm tình báo, làm việc phải điệu thấp, còn tình báo về phía dong binh, phần đan dược này là ta đưa cho các ngươi tu luyện, còn những đan dược chữa thương cùng giải độc đan dùng để thu mua dong binh.
- Ta cần các ngươi trong vòng hai tháng phải thâm nhập vào đa phần các đội ngũ dong binh xung quanh Thiên thành, đồng thời tra ra hai mươi ngày trước có dong binh đoàn nào tiến vào Thiên Thú Sơn Mạch sau đó không còn đi ra nữa.
Diệp Phàm nói tiếp.
- Tuân mệnh!
- Vân Nhất, tình hình bộ chữ Vân như thế nào rồi?
- Bẩm báo công tử, bộ chữ Vân lấy hộ vệ làm đầu, trước mắt chúng ta đã sáng lập dong binh đoàn, chuyên môn xác nhận những đơn hàng có khả năng hộ tống an toàn.
- Dong binh đoàn hiện tại có người nào?
- Đều là người của Vân Thập Tam, cùng với những người đã tuyển mộ trong vòng nửa năm qua.
- Độ trung thành của các thanh viên được tuyển như thế nào?
- Về độ trung thành thì công tử có thể yên tâm, là một vài người cùng đường mạt lộ, hơn nữa chúng ta cũng dùng phương pháp kiểm tra độ trung thành của công tử đề ra.
Vân Nhất dịu dàng nói, Vân Nhất và Vân Lục có thể xem là nữ tử xinh đẹp nhất trong số bảy người của bộ Phong Vân, dù sao cũng là thị nữ của hắn, cảnh đẹp ý vi là việc quan trọng nhất, tất nhiên hắn thân là Vương gia, cũng nên hưởng thụ những thứ mà nhân vật này nên có.
- Ngươi và Vân Lục là thị nữ của ta, cứ bảo vệ mẫu thân của ta trong Thiên Phủ là được, riêng những người khác trong bộ chữ Phong, rút ra bốn người, trong bộ chữ Vân rút ra sáu người. Mỗi người mang theo vài người đơn độc trở thành một dong binh đoàn, các ngươi cứ hoàn thành nhiệm vụ hộ tống, không cần phải tiến vào Thiên Thú Sơn Mạch chém giết, thứ ta muốn là tình báo, chứ không phải đoàn dong binh thật sự.
- Đương nhiên chờ khi các ngươi thực lực tăng lên, thì có thể mở rộng thành một dong binh đoàn khổng lồ.
- Tuân mệnh!
- Ừm, còn những Hàn Tủy Dịch này thì các người phân phối xuống, tổng cộng hai mươi sáu người mỗi người được một phần, còn những vũ khí này cũng đều là thần binh lợi khí dùng để chuẩn bị cho các người mở rộng thế lực, dư thừa thì cất vào trong kho, khi nào đoàn đội thiếu tài nguyên thì lấy ra dùng.
Diệp Phàm ném ra hai mươi sáu chiếc nhẫn trữ vật, trên đó khắc tên theo thứ tự từ Phong Nhất đến Phong Thập Nhị, Vân Nhất đến Vân Thập Tứ.
Sau đó hắn đứng lên:
- Tính toán thì thời gian cũng đã tới, Vân Nhất Vân Lục theo ta ra ngoài một chuyến, Phong Nhất, ngươi đi phân phát những tài nguyên này, tu hành thật tốt, ta hi vọng sau lần sau trở về, các người sẽ cho ta thấy những bất ngờ mới.
- Công tử yên tâm.
- Tốt!
Diệp Phàm vỗ bả vai Phong Nhất, trên mặt lộ ra nụ cười, sau đó hắn đi ra phía ngoài cửa, Vân Nhất, Vân Lục đang trong chỗ tối thủ hộ mang theo trường đao đi sát phía sau.
- Đúng rồi, các ngươi phái mấy người đi bảo vệ mẫu thân của ta, lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng nói với nàng rằng ta không sao, để nàng không cần phải lo lắng.
- Tuân mệnh!
…
Đùng!
Diệp Phàm vừa mới đến cửa Vương phủ, hai tên hộ vệ trực tiếp từ chỗ cửa lớn bay vào, miệng phun máu tươi, đồng thời, có mấy bóng người xuất hiện trước cửa.
- Diệp Phàm cút ra đây cho ta!
Người chưa đến nhưng lời nói đã vang vọng khắp phủ, làm việc hống hách như vậy chỉ có Lâm Mộ Tuyết mà thôi.
Diệp Phàm mang theo Vân Nhất cùng Vân lục đi tới, nhìn hai tên hộ vệ đang bị trọng thương, sắc mặt có chút khó coi nói:
- Các ngươi đưa hai người này mang vào trong chữa thương cho tốt.
Nói xong, hắn nhìn về phía Lâm Mộ Tuyết:
- Lâm Mộ Tuyết, chỉ bằng Lâm gia các người cũng dám xông vào vương phủ, không sợ phạm tội diệt tộc sao?
- Ha ha, Vương phủ, quá buồn cười, lần này ta không đại diện cho Lâm gia đến đây, ta đại biểu cá nhân tới đây để báo thù cho ca ca và đệ đệ.
Lâm Mộ Tuyết cao giọng nói.
- Đại biểu cá nhân ngươi? Thật buồn cười, vậy sau lưng người những cái hạ nhân này chẳng lẽ không phải là Lâm gia nuôi dưỡng chó sao?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nhìn về phía Nhiếp Vân đám người có ý riêng nói.
- Diệp Phàm, trợn to mắt chó của ngươi nhìn xem, chúng ta là đệ tử của Đạo Phủ, chúng ta vừa mới gặp mà ngươi đã không nhận ra hay sao?
Nữ tữ bên cạnh Nhiếp Vân nghe vậy thì lạnh lùng nói.
- Đệ tử của Đạo Phủ? Nói cách khác, Đạo Phủ, một cái học phủ cũng có ý định động tới Vương gia Sở quốc ta sao?
- Đánh rắm, chúng ta là chúng ta, cùng Đạo Phủ có liên hệ gì, chuyện Mộ Tuyết sư muội báo thù riêng, chúng ta chỉ là tới xem một chút mà thôi.
Lúc này, một người đệ tử khác cũng cao giọng nói. Diệp Phàm là Vương gia, dù sao hắn cũng có địa vị cao ở Sở quốc, liền xem như Đạo Phủ muốn giết hắn cũng phải cần lý do chính đáng.
- Nói cách khác chuyện này là theo Lâm Mộ Tuyết ân oán cá nhân, không quan hệ gì với các người đúng không?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cao giọng nói.
- Dù sao thì nàng cũng là sư muội của chúng ta, nếu là nàng bị thương thì đương nhiên chúng ta cũng liền có ân oán, lúc đó chúng ta cũng cần phải xuất thủ.
Nhiếp Vân cười lạnh nói.
- Nơi này là Vương phủ, không hoan nghênh đệ tử của Đạo Phủ, Lâm Mộ Tuyết có ân oán với ta, chính ta sẽ tiếp nhận nhưng các ngươi không có liên quan nên xin mời rời khỏi Vương phủ, mặc dù Vương phủ cũng không đuổi được chó ghẻ.
- Như thế hôm nay ta liền xin kiến thức một chút tuyệt học của đệ tử Đạo Phủ trước Tứ Phủ Võ Hội vậy.
- Nực cười, Tứ Phủ Võ Hội, Diệp Phàm, ngươi là cái thứ gì. Một con chó thôi mà cũng tính tham dự Tứ Phủ Võ Hội, ngươi ở đó nằm mơ đi.
Lâm Mộ Tuyết nghe vậy không khỏi cười nhạo nói.
- Lâm Mộ Tuyết, ngươi là cái thá gì!
Diệp Phàm nghe vậy không thể không hỏi ngược lại, sau đó kích xạ một cái, hung hăng đá một cước về phía Lâm Mộ Tuyết:
- Trong mắt ta, ngươi chẳng bằng một con chó!
- Hừ, không có quy tắc, lấy trứng chọi đá, đúng là không biết tự lượng sức.
- Không cần nói nhảm! Nhất Thối Bách Liệt!
Đùng!
Thối ảnh vô tận lập tức hợp nhất, hung hăng bay về phía Lâm Mộ Tuyết, trên miệng nàng vẫn mang theo trào phúng, nửa năm trước tu vi của Diệp Phàm bị phế hết, cho dù có bản lĩnh cỡ nào cũng không thể siêu việt nàng được.
Nàng khinh thường Diệp Phàm, căm thù, sát ý đều tích tụ bên trong một kiếm này.
Keng! Trường kiến xuất vỏ, võ kỹ Địa giai sơ cấp Nhất Kiếm Thu Thủy.
Âm thanh phát ra như tiếng kim loại va chạm, sau đó, sắc mặt của Lâm Mộ Tuyết vô cùng tái nhợt, một sức lực cực kỳ lớn mạnh không cách nào chống cự truyền đến, trường kiếm của nàng bị Diệp Phàm đá bay trở về, đồng thời cả người nàng lấy tốc độ đáng sợ bay lên, hung hăng đập vào cửa Vương phủ.
Toàn bộ kiến trúc đều bị đụng nát, Lâm Mộ Tuyết rơi xuống đất liền trực tiếp nôn ra ba ngụm máu tươi, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.