Diệp Phàm không đến Hằng Vân Thiên Hà, hắn sợ bản thân sẽ không nhịn được mà giết chết Ninh Hồng Trần ở đó, hắn muốn tu tâm dưỡng tính trong khoảng thời gian này.
Dùng hai trăm ngàn điểm mua một ít vật liệu luyện khí, năm ngày sau, hắn gần như vượt qua trong lúc luyện khí, tiêu chuẩn luyện khí cũng dần dần tăng cao, mặc dù có hơi chậm chạp, nhưng đợi đến khi mấy người Diệp Tàn ra ngoài rồi nâng cấp vũ khí thì không thành vấn đề.
Sau đó lại lấy một trăm ngàn điểm mua một ít linh thảo, luyện chế một ít Giải Độc Đan, Chữa Thương Đan cùng với một số đan dược hỗ trợ tu hành, còn có một ít linh dược tăng cấp tọa kỵ, tốn hết hai ngày để tăng tư chất của Thiên Hạc, hắn mang Thiên Vân ra dung luyện một phen.
Mọi người có tổng cộng ba trăm ngàn điểm, nhưng Diệp Phàm dùng để tăng trình độ luyện khí của bản thân cũng hợp lý, dù sao nếu trình độ luyện khí không tăng lên, thì vũ khí của mấy người Diệp Tàn cũng không có cách nào để nâng cấp.
Nếu dùng vũ khí nâng cấp đổi thành điểm, những người khác sẽ kiếm được không ít tiền cũng không lỗ.
Tốc độ chém càng nhanh, uy lực càng mạnh, nhưng với Lăng Hư Kiếm, hắn không có cách nào để nâng tư chất lên, nhưng hắn lại phát hiện một cấm chế đặc thù bên trong thanh kiếm này, có lẽ là một loại phong ấn, nếu có thể nắm giữ được loại phong ấn này trong tay, chắc chắn Lăng Hư Kiếm sẽ bộc phát uy lực mạnh hơn.
Chỉ là kiếp trước Diệp Phàm cũng không hiểu rõ kiến thức về trận pháp, Lăng Hư Kiếm là chìa khóa để mở Phiêu Miểu Tiên Cung, bình thường nếu có chữ ‘Tiên’ trong câu, phẩm chất chắc chắn sẽ cực kỳ cao, với năng lực trước mắt của Diệp Phàm, không thể giải phóng được Lăng Hư Kiếm.
Sau khi nghiên cứu một phen mà không có manh mối, Diệp Phàm đeo Lăng Hư Kiếm lên lưng một lần nữa, thiên nguyên chậm rãi hòa vào da thịt của hắn, biến thành đường vân kỳ lạ, sau đó hắn tắm rửa một cái, đổi sang trang phục của Mặc Vương, sau khi nói với Bạch Khinh Ngữ một tiếng thì đi đến phủ đệ của Dương Thương.
- Ngươi muốn về Sở quốc?
Dương Thương hơi kinh ngạc hỏi, Tứ Phủ Võ Hội sắp đến, hiện tại ông càng hy vọng Diệp Phàm có thể an tâm tu luyện, nhưng đây là người hết lần này đến lần khác đều không yên ổn.
- Ta phải nói chuyện của Tuyết Nhi cho Hàn thúc, còn một khác, ta phải về Sở quốc có chút việc.
Diệp Phàm cao giọng nói, cái chết của Bắc Cung Tuyết không thể giấu diếm được, hắn đã đồng ý với Bắc Cung Hàn Tiêu rằng sẽ chăm sóc tốt cho Bắc Cung Tuyết, bây giờ hắn không làm được, nếu ngay cả dũng khí trở về chịu tội cũng không có, hắn không xứng làm một nam nhân.
Còn một mặt khác, thiên phú Linh Cương của hắn là thiên phú Ngũ Hành, nhưng hiện tại hắn chỉ có Hàn Băng Chi Lực, những thứ khác trong ngũ hành vẫn chưa có đầu mối, những bảo bối dùng để tăng Ngũ Hành Chi Lực trong Thiên Phủ thì không đủ để đổi, nhưng món đồ tốt này đối với mấy người Dương Thương cũng là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu.
Bên trong Thái U Cốc gần Hoàng Đô của Sở quốc có một món bảo vật, Viêm Hỏa Tinh Ngọc, nếu có thể hấp thu miếng tinh ngọc này, thực lực của hắn có thể nâng cao được một tầng, bảo bối này trong kiếp trước đã bị thiên tài đệ nhất của Đạo Phủ Nhiếp Vân chiếm được, sau này còn đoạt Lăng Hư Kiếm của hắn.
Tục ngữ đã nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Diệp Phàm báo thù, đời trước không thể, thì đời này nhất định phải báo!
Đám người Ninh Hồng Trần năm đó chỉ cướp đoạt đồ vật không thuộc về bản thân hắn, thu hoạch bên trong bí cảnh, ai mạnh người đó có thể đoạt được, nhưng Nhiếp Vân dám cướp vật phẩm duy nhất mà phụ thân để lại cho hắn, kiếp này hắn muốn cướp đoạt toàn bộ kỳ ngộ của Nhiếp Vân.
Đừng hỏi tại sao Diệp Phàm lại biết được nhiều kỳ ngộ thiên tài như vậy, một người nằm mơ cũng có thể thu hoạch được cơ hội tu hành, hắn rất có hứng thú với địa điểm gặp gỡ kỳ ngộ của mỗi người, đến nỗi chỉ cần có thể, hắn cũng sẽ đi một chuyến, cho dù bảo bối ở đó đã bị người khác lấy đi, hắn vẫn có thể vì tu hành mà đến thử vận may.
Mặc dù Dương Thương không muốn đồng ý, nhưng quan hệ giữa Diệp Phàm và Bắc Cung Hàn Tiêu không hời hợt, người ta đưa tin người thân qua đời về cho Bắc Cung Hàn Tiêu, sao ông có thể ngăn cản được, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Diệp Phàm không có thời gian chần chừ, ngồi lên Thiên Hạc bay thẳng về hướng Sở quốc, hắn chỉ có bảy ngày để đi đi về về.
Sau mười ngày nữa, những thí sinh dự thi của Thiên Phủ sẽ đi theo hướng dẫn của Ngô Hoa đến đệ nhất trong Tứ phủ, Thánh Phủ.
Sau khi Thiên Hạc được Diệp Phàm dùng đan dược nâng cấp, tốc độ đã nhanh hơn trước đây không ít, cũng bởi vì chuyện truy tìm tung tích của Bắc Cung Tuyết lần này, khiến hắn hiểu được một tọa kỵ có tốc độ nhanh sẽ có tác dụng rất lớn trong một vài trường hợp.
Mặc dù cơn gió mát mẻ nhẹ nhàng thổi vào người khiến tâm tình của hắn chậm rãi tốt hơn, nhưng sau khi bóng dáng của Sở quốc tiến vào trong tầm mắt hắn, ký ức hỗn loạn từ sâu trong thần hồn không ngừng xuất hiện, đánh thẳng vào Đạo Tâm mà hắn tự nhận vô cùng kiên cường.
Tử vong, không phải là một chuyện rất bình thản à, tại sao ta lại nghĩ suy không yên như thế này!
Lúc Diệp Phàm đang chìm vào hồi ức, hai âm thanh xé gió xuất hiện bên cạnh hắn, sau đó, hai con Thiên Hạc còn to lớn xinh đẹp hơn Thiên Hạc của Diệp Phàm bay đến bên người hắn.
Suy nghĩ của Diệp Phàm lập tức bị kéo về, không khỏi nhìn sang hai con Thiên Hạc một trái một phải, một bên tất cả đều là nữ tử, mặc trang phục của một trong Tứ Đại Học Phủ Linh Phủ, một bên khác có nam lẫn nữ, mặc trang phục của Đạo Phủ.
Đệ tử của Linh Phủ thì Diệp Phàm không biết, nhưng trong Đạo Phủ lại có một người quen cũ của hắn.
- Diệp Phàm, là ngươi!
Đôi mắt ngạo nghễ, ánh mắt mang theo khinh thường, khóe miệng nâng lên một đường cong trào phúng, một dáng vẻ cao cao tại thượng, nếu không phải Lâm Mộ Tuyết thì là ai.
Bên cạnh nàng, có ba nam một nữ, đứng đầu là một nam tử có diện mạo cực kỳ cởi mở, mày rậm mắt to, sau lưng đeo theo một thanh trường kiếm, hơi thở mang theo sát ý vây quanh người hắn ta.
Nhiếp Vân!!
Hai mắt Diệp Phàm lóe lên một tia sáng lạnh, trang phục của Nhiếp Vân là đệ tử nhị tinh, với hiểu biết của Diệp Phàm, người này tất nhiên có thể tham gia Tứ Phủ Võ Hội, nhưng lại đến Sở quốc trong khoảng thời này, chẳng lẽ… Là Viêm Hỏa Tinh Ngọc!!
- Mộ Tuyết, sao vậy, người quen cũ của ngươi à? Kiểu dáng Thiên Hạc này, có hơi giống với Thiên Phủ.
Ánh mắt của Nhiếp Vân sắc bén đến cỡ nào, Thiên Hạc của mỗi phủ đều có một chút tiêu chí đặc thù rất nhỏ, người bình thường nếu không nhìn kỹ sẽ không phân biệt được.
- Cũng không tính là người quen cũ, chính là người mà ta đã từ hôn ở Sở quốc, một con chó mà thôi.
Lâm Mộ Tuyết lãnh đạm nói, giọng điệu vẫn cay nghiệt y như trước, đương nhiên, cái chết của Diệp Phong nàng ta vẫn luôn ghi hận trên người Diệp Phàm, nếu có cơ hội, nàng không ngại giết chết Diệp Phàm, dù sao cũng chỉ là một đệ tử phế vật của Diệp gia mà thôi.
Lúc nàng rời khỏi Sở quốc, có lẽ Diệp Phàm đã bị đuổi khỏi Diệp gia, hơn nữa mất hết tu vi, bây giờ lại có Thiên Hạc của Thiên Phủ, không biết nửa năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thiên Phủ không hổ danh là đệ nhất từ dưới đếm lên trong Tứ Phủ, ngay cả loại phế vật này cũng thu nhận.
- A, hóa ra là người này à, ha ha!
Nhiếp Vân nghe vậy liền lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, nữ nhân Lâm Mộ Tuyết này không sai, ít nhất công phu trên giường tốt hơn nhiều so với nữ nhân bình thường, địa vị của Nhiếp Vân ở Đạo Phủ vượt xa địa vị của Ninh Hồng Trần tại Thiên Phủ, bởi vì hắn có tu vi Nhập Cương ngũ trọng, đã vượt cấp đánh bại đệ tử tam tinh đứng mười vị trí đầu.
Hắn không hổ danh là thiên tài đệ nhất của Đạo Phủ, hơn nữa hắn còn có một thể chất cực kỳ đặc biệt, Hỏa Diễm Thần Thể!
Người khác cần phải mở Tinh Huyệt mới có thể nắm vững được thuộc tính chi lực, nhưng hắn ta không cần, hắn ta trời sinh chính là vật dẫn hỏa diễm tốt nhất, lửa đối với hắn mà nói, chính là đồng bạn thân mật nhất, quan trọng nhất là hắn không sợ bất kỳ công kích thuộc tính hỏa nào cả.
Thế hệ trẻ tuổi có thể đánh đồng với hắn ta chỉ có Hỏa Phượng Thể Thanh Diệp của Linh Phủ, đây chính là thể chất mạnh mẽ nhất không kém gì với Hỏa Diễm Thần Thể, có thể hấp thu bất cứ ngọn lửa nào để chuyển đổi thành phượng viêm, cực kỳ đáng sợ.
Thanh Diệp cũng là đệ tử nhị tinh đứng đầu Linh Phủ.
Đương nhiên, hắn ta chỉ có thể so sánh với Linh Phủ, mấy năm gần đây Thiên Phủ dần tuột dốc, đã không còn gì có thể mang ra được nữa, gọi Ninh Hồng Trần là thiên tài trong các đệ tử tam tinh, chỉ bởi vì người Thiên Phủ xưa nay thích phóng đại, e rằng chỉ được như vậy.
Đệ tử nhị tinh đệ tử nhất tinh… Ngại quá, trước nay hắn chưa từng chú ý đến, thực sự không thể nổi hứng xem trọng được.
Đến cả Thánh Phủ đệ nhất, Nhiếp Vân nghĩ đến tên kia ngay lập tức không rét mà run, dường như Thánh Phủ có quan hệ với một gia tộc Trung Linh Cảnh, năm nay chiếm được một tân sinh, mới vào học phủ đã đánh bay mười vị trí đầu của đệ tử tam tinh, nửa năm trôi qua, ngay cả Nhiếp Vân, không phục cũng phải phục.