Mặc dù trong lòng cảm thấy khó có thể tiếp thu, nhưng Diệp Phàm không thể không nói với chính mình, Bắc Cung Tuyết gần như phải chết, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn cảm thấy đắng chát, có lẽ hắn không nên từ chối triệt để đến như vậy, càng không nên khiến Bắc Cung Tuyết hết hy vọng trên võ đài kia.
Cái chết của Bắc Cung Tuyết cũng có một phần trách nhiệm của hắn, nhưng hắn hiểu, người ép Bắc Cung Tuyết chết, mới là hung thủ thật sự, bất kể thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ tìm ra người này, sau đó giết hắn ta.
Chỉ cần hỏi thăm một chút xem người nào rời khỏi Thiên Phủ lúc Bắc Cung Tuyết biến mất, hắn cơ bản có thể xác định được kẻ này, nghĩ đến đây, Diệp Phàm đến Thiên Hạc, lớn tiếng nói:
- Đi thôi, trở về Thiên Phủ.
- Chúng ta, thật sự không còn cách nào để cứu nàng sao? Dù… Dù chỉ đi tìm thi thể của nàng.
Bắc Cung Thanh Sơn nắm chặt tay nói.
- Không còn cách nào cả, trừ phi chúng ta đạt đến Hư Cương cảnh, có thể Lăng Không Phi Độ, nếu không sẽ không còn bất kỳ biện pháp nào.
Diệp Phàm lắc đầu, nếu có thể, hắn cũng muốn xuống đáy vực, dù chỉ có một chút hy vọng sống, nhưng hắn biết rõ, không có khả năng, nếu hắn còn tu vi của kiếp trước, tất nhiên có thể thử một lần, nhưng hiện tại hắn chỉ là một con kiến Nhập Cương cảnh, hắn không có năng lực này.
- Muội muội, muội muội!! Tam ca có lỗi với ngươi, là Tam ca không tốt…
Bắc Cung Thanh Sơn quỳ gối trên đỉnh núi, trong đôi mắt tràn ngập nước mắt, Diệp Phàm lẳng lặng ngồi trên người Thiên Hạc, yên tĩnh nhìn ngắm thế giới này, trải qua quá nhiều sinh tử, có đôi khi con người sẽ trở nên lạnh lùng.
Hắn không thể gào khóc rơi lệ, hắn cất giấu rất nhiều đau khổ ở trong lòng, nếu khóc có thể giải quyết vấn đề, hắn có thể khóc đau lòng hơn bất kỳ ai, cách sinh tồn như một con chó ở kiếp trước, hắn đã mất đi rất nhiều, cũng khóc rất nhiều.
Kiếp này, hắn căm ghét chính mình như vậy, tại sao lại khóc, chỉ vì ngươi quá yếu đuối, nếu ngươi mạnh mẽ hơn, sẽ không ai có tư cách khiến ngươi rơi lệ, hắn sẽ không khóc, cho dù chết, cũng sẽ không!
Nhưng hắn biết đau lòng, áy náy, thống khổ hoặc mê man, hắn cũng là người bình thường, cái chết của Bắc Cung Tuyết mang đến cho hắn quá nhiều cảm xúc, nếu, nếu thời gian quay trở lại, nếu đổi một phương thức khác, có lẽ cô bé thích cười, mỗi khi cười con mắt sẽ cong thành hình trăng khuyết, lộ ra hai chiếc răng mèo đáng yêu động lòng người sẽ không đi đến bước đường này.
Không có thuốc hối hận để uống, một người khóc rống trước vực sâu thăm thẳm, một người ngây ngẩn ngồi trên Thiên Hạc, nhìn người gào khóc đau thương vô cùng, nhưng chẳng lẽ người ngây ngẩn thật sự không đau lòng hay sao?
Diệp Phàm và Bắc Cung Thanh Sơn trở về, trên đường, hai người cũng không nói chuyện tiếp, Bắc Cung Thanh Sơn không trách Diệp Phàm, nói cho cùng, nếu đổi thành người khác làm khó Diệp Phàm đến nhường này, nếu đổi lại là hắn, có lẽ sẽ tuyệt tình hơn cả Diệp Phàm, dù sao lúc trước là Bắc Cung Tuyết chối bỏ Diệp Phàm, mặc dù loại ruồng bỏ này chỉ là vô ý.
Tôn nghiêm của một nam nhân, đôi khi còn quan trọng hơn cả sinh mạng của hắn, nhưng lúc Bắc Cung Tuyết xảy ra chuyện, bạn bè tốt ngày xưa lại có bao nhiêu người dứt khoát từ bỏ thánh địa tu hành để đi tìm người giống như Diệp Phàm chứ.
Ngay cả Triệu Linh Nhiên, Thượng Quan Thính Vũ đều xem như không thấy, lúc Bắc Cung Thanh Sơn tới tìm các nàng, các nàng chỉ trả lời một câu rất bình thường, Tuyết Nhi chỉ đau lòng, ra ngoài một chút, rồi sẽ về.
Còn Diệp Phàm khi nghe được câu nói đầu tiên chính là trách Bắc Cung Thanh Sơn sao không nói cho hắn biết sớm hơn, ai chân tâm thật ý, ai quan tâm Bắc Cung Tuyết, Bắc Cung Thanh Sơn nhìn thấy rõ.
Về Thiên Phủ, hai người trực tiếp đến Tiềm Long Phong, sau khi nói một tiếng với Bạch Khinh Ngữ, rất nhanh bản ghi chép đệ tử ra vào trong khoảng thời gian này đã xuất hiện trong tay Bạch Khinh Ngữ, khiến Diệp Phàm và Bắc Cung Thanh Sơn không nghĩ tới chính là việc Thần Võ Phong không có bất cứ ai rời khỏi Thiên Phủ sau cuộc tranh tài.
Manh mối đứt gánh ở nơi này, Diệp Phàm để Bắc Cung Thanh Sơn trở về đợi tin tức trước, chuyện này hắn sẽ tiếp tục điều tra, lần này hắn trực tiếp đến tìm Dương Thương, hắn cần tra xem người nào không vào Hằng Vân Thiên Hà đúng thời gian.
Ghi chép ra vào Thiên Phủ rất dễ làm giả, nhưng ghi chép của Hằng Vân Thiên Hà thì không thể giả mạo được.
Dương Thương nhìn thấy Diệp Phàm thì vô cùng kinh ngạc, ông thật sự không biết Diệp Phàm lại không vào Hằng Vân Thiên Hà, đúng là không xem thánh địa tu luyện ra cái gì, sau khi nghe Diệp Phàm giải thích lý do xong, sắc mặt Dương Thương khó coi cực kỳ.
Đệ tử thiên tài của Thiên Phủ bị ép nhảy vào Vô Sinh Môn, nếu chuyện này truyền ra, mặt mũi của Thiên Phủ sẽ để vào đâu? Nhất là khi Diệp Phàm nghi ngờ người của Thần Võ Phong, càng khiến ông tức giận hơn, nếu không phải đệ tử của Thần Võ Phong thì tốt, còn nếu phải, ông nhất định phải trừng trị nghiêm khắc.
Một cái Thiên Phủ to đến như vậy, hóa ra đã hỗn loạn đến nhường này rồi, ngay cả đệ tử thiên tài cũng có thể muốn giết thì giết, huống chi một đệ tử bình thường.
Kết quả cuối cùng chỉ có hai người Ninh Hồng Trần và Diệp Phàm, Ninh Hồng Trần vào Hằng Vân Thiên Hà muộn một ngày, còn Diệp Phàm thì căn bản không đi.
- Chắc chắn là Ninh Hồng Trần không thể nghi ngờ!
Diệp Phàm trực tiếp phát ra sát ý, xoay người rời khỏi phủ đệ của Dương Thương chuẩn bị đi về phía Hằng Vân Thiên Hà, Dương Thương đột nhiên cản hắn lại cao giọng nói:
- Không thể chỉ dựa vào phỏng đoán của ngươi mà giết người, chúng ta vẫn phải điều tra chuyện này một chút.
Suy đoán của Diệp Phàm cũng không sai, nhưng Ninh Hồng Trần cũng không phải người bình thường, không nói đến chuyện chưa có chứng cớ xác thực, Tứ Phủ Võ Hội lần này, nhóm đệ tử tam tinh phải nhờ hết vào hắn.
Hơn nữa, Ninh Hồng Trần vào Hằng Vân Thiên Hà muộn một ngày cũng rất bình thường, đầu tiên, điều kiện tu luyện lúc bình thường của hắn cũng không tệ, không giống những đệ tử bình thường rất muốn vào Hằng Vân Thiên Hà, thứ hai, Diệp Phàm dùng tu vi Nhập Cương tứ trọng đánh bại hắn dưới ánh mắt của vạn người, còn không cho hắn một ít thời gian yên tĩnh một mình à?
Vì vậy Ninh Hồng Trần vào Hằng Vân Thiên Hà muộn một ngày cũng có lý do của hắn, không thể xác định đã rời khỏi Thiên Phủ, nếu chỉ vì phỏng đoán của Diệp Phàm liền giết người, thật sự quá qua loa.
Diệp Phàm dừng bước lại, hắn hiểu rõ con người của Ninh Hồng Trần, hung thủ trong chuyện này chín mươi chín phần trăm là Ninh Hồng Trần, nhưng bây giờ không thể giết được, hắn biết rõ các gia tộc trong Thiên Phủ vẫn còn một số người hận không thể uống máu hắn ăn thịt hắn.
Mặc dù hiện tại có mấy người Dương Thương chèn ép, không người nào dám quang minh chính đại động thủ, trước khi Tứ Phủ Võ Hội diễn ra, cũng sẽ không có bất kỳ gia tộc nào cho phép người trong gia tộc mình ra tay, nhưng, một khi hắn công khai giết chết Ninh Hồng Trần, Tứ Phủ Võ Hội vừa qua, chính là lúc để đòi nợ.
Muốn giết, nhất định phải tìm cơ hội lén lút giết, trong Thiên Phủ, không cần nghĩ.
- Ta sẽ tiếp tục điều tra chuyện này, nếu thật sự là do Ninh Hồng Trần làm, hắn nhất định phải một mạng đền một mạng, nếu không phải, ta sẽ không ra tay với hắn.
Diệp Phàm nói lớn, sau đó chậm rãi che giấu sát ý trên người mình, mặc kệ Bắc Cung Tuyết có phải do Ninh Hồng Trần ép chết hay không, Diệp Phàm đều phải giết gã, Bắc Cung Tuyết xảy ra chuyện như vậy, Ninh Hồng Trần cũng có một phần trách nhiệm, nhưng đồng dạng, hắn nhất định phải tìm thấy manh mối cho chuyện này, công đạo cho Bắc Cung Tuyết.
Không nói nhiều thêm với Dương Thương, Diệp Phàm cáo từ rời đi, Dương Thương nhìn bóng lưng của Diệp Phàm, hơi thở dài lắc đầu:
- Nếu Diệp Phàm có thể đồng tâm hiệp lực với Ninh Hồng Trần, sao phải lo lắng huy hoàng của Thiên Phủ!