Bắc Cung Tuyết nhìn thấy người đến, trong lòng lập tức nảy sinh sự vui sướng khi tìm thấy đường sống trong chỗ chết.
- Hồng Trần sư huynh!
Bắc Cung Tuyết cao giọng nói, trên mặt tràn đầy ý cười.
Mấy người Vương Tử nháo nhào hoảng sợ, tuyến đường bọn họ đi vắng vẻ đến như vậy, căn bản sẽ không có khả năng trùng hợp gặp được, huống chi còn là sư huynh của nữ nhân này, còn xuất hiện trong thời điểm then chốt, chỉ có một khả năng, nam nhân này đã đi theo bọn họ suốt dọc đường.
Thế nhưng, bọn họ không hề nhận ra suốt cả đoạn đường này, vậy thực lực của kẻ này đáng sợ bao nhiêu chứ?
Sở Phong vội vàng bò dậy từ dưới đất lên, cất cao giọng nói:
- Đi!
Nói xong, năm người vội vàng phi hành bay đi, thực lực của Ninh Hồng Trần khiến bọn họ sợ hãi, nếu phải chiến đấu thì căn bản không có đường sống.
- Tổn thương sư muội ta còn muốn đi, chết cho ta!
Ninh Hồng Trần hét lớn một tiếng, kiếm quang xuất ra, năm người chạy trốn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, thi thể tách rời.
Giết, nhất định phải giết, không phải vì bọn họ đã tổn thương Bắc Cung Tuyết, mà là vì chuyện của hắn và Bắc Cung Tuyết tuyệt đối không thể để người thứ ba hiểu rõ, nếu sau khi kế hoạch thành công, tất nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu kế hoạch không thuận lợi, hắn tất nhiên sẽ muốn mạnh mẽ chiếm đoạt nữ nhân này.
Sau khi trở lại Thần Võ Phong biết được chuyện Bắc Cung Tuyết rời khỏi Thiên Phủ, Ninh Hồng Trần trực tiếp đuổi theo sau, một là để tránh khỏi thời kỳ khuất nhục sau khi Diệp Phàm thắng hắn, một mặt khác, hắn nhận sự khuất nhục này trên người Diệp Phàm, hắn nhất định phải phát tiết, với ai? Bắc Cung Tuyết không thể nghi ngờ chính là ứng cử viên thích hợp nhất.
Trước khi Bắc Cung Tuyết gặp được Sở Phong, hắn đã tìm thấy Bắc Cung Tuyết, vốn dĩ hắn chuẩn bị âm thầm đi theo, chờ đến lúc cách xa Thiên Phủ rồi làm bẩn nàng, vô tình gặp được Sở Phong.
Ninh Hồng Trần cũng không phải kẻ chưa từng có kinh lịch bên trong thế giới Võ tu như Bắc Cung Tuyết, không khó để hắn phát hiện sự mờ ám của mấy người Sở Phong, vì vậy hắn chuẩn bị tương kế tựu kế, ra tay trong thời khắc cuối cùng, nắm được trái tim của Bắc Cung Tuyết, sau đó tìm một sơn động, sử dụng vũ khí bí mật của hắn, đến lúc đó…
Thần đàn của hắn bị Diệp Phàm đánh tan, chính diện đối đầu, hắn không thể là đối thủ của Diệp Phàm, nếu hắn đưa Bắc Cung Tuyết trở về Thiên Phủ, đến lúc đó thân mật gắn bó với Bắc Cung Tuyết trước mặt Diệp Phàm, cũng xem là một loại trả thù khác.
- Sư muội, ngươi không sao chứ, ta nhìn thấy một bộ xương của hung thú ở bên kia sơn mạch, kiếm ý ở phía trên rất giống với kiếm ý của ngươi, sau khi xác định là ngươi, trong lòng cảm thấy lo lắng, dựa theo dấu vết mà các ngươi lưu lại một đường đuổi theo, may mắn cứu được ngươi trong lúc mấu chốt.
Ninh Hồng Trần lo lắng nói, trong đôi mắt mang theo trách cứ và hơi đau lòng, loại ánh mắt này, có lực sát thương trí mạng đối với nữ nhân, huống chi vừa mới trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ tâm tình của Bắc Cung Tuyết vô cùng phức tạp.
Không thể nói là thích Ninh Hồng Trần, nhưng nàng thật sự hơi dao động, vì vậy lắc đầu:
- Ta không sao, đa tạ Hồng Trần sư huynh, nếu không phải có ngươi, ta, ta cũng không biết nên làm gì.
- Đừng nói mấy câu ngốc nghếch như vậy, chỉ cần ngươi không sao, ta đã an tâm rồi, lúc ta đến đúng lúc nhìn thấy bên kia có một cái sơn động, buổi tối nhất định không thể trở lại Thiên Phủ được, tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đó một đêm, ngày mai ta đưa ngươi về Thiên Phủ.
Nói xong Ninh Hồng Trần liền đưa tay đỡ Bắc Cung Tuyết, Bắc Cung Tuyết lắc đầu, ra hiệu bản thân không sao, lúc này hai người cùng đi về hướng sơn động, Bắc Cung Tuyết còn nhìn lại Sở Phong trong vũng máu, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, lần kinh lịch này, thật sự đả kích nàng rất nhiều.
Mà trong giai đoạn hoảng hốt này, Ninh Hồng Trần có thể trăm phần trăm bắt được Bắc Cung Tuyết hay không, tất cả đều trong trông chờ vào tối nay.
Đến sơn động, Ninh Hồng Trần vô cùng quan tâm đốt lửa lên, lấy từ trong nhẫn trữ vật hai bộ đệm chăn, sau đó dịu dàng nói:
- Đáng sợ lắm đúng không.
- Ừm!
Bắc Cung Tuyết hơi đáng thương nhẹ nhàng gật đầu, dáng vẻ như vậy khiến cho đáy lòng của Ninh Hồng Trần càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, trong trạng thái này, nếu muốn bình thường chiếm đoạt Bắc Cung Tuyết thì rất khó, nhưng hắn có biện pháp.
- Đây là đan dược chữa thương, ngươi chữa trị vết thương trước đã, ta đi làm một chút đồ ăn.
Nói xong hắn liền đưa cho Bắc Cung Tuyết một cái bình ngọc, sau đó an ủi một câu rồi đi ra ngoài.
Bắc Cung Tuyết nhận lấy bình ngọc, trong lòng hơi cảm thán, có lẽ Hồng Trần sư huynh mới là chân mệnh thiên tử của nàng, bây giờ, Diệp Phàm đang ở nơi đâu?
Mở bình ngọc ra, Bắc Cung Tuyết lấy ra một viên đan dược chuẩn bị uống, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, mùi vị này, hơi giống đàn hương, rất quen thuộc.
Bắc Cung Tuyết vận chuyển nguyên lực quét sạch khí thể mà bản thân vừa hút vào, đồng thời phong bế hô hấp của bản thân, cất đan dược mà nàng vừa lấy vào trong nhẫn trữ vật, đồng thời thả bình ngọc trống rỗng xuống dưới người.
Đáy lòng của nàng chậm rãi lạnh lẽo, cái thế giới tàn khốc này, lần đầu tiên khiến nàng hiểu rõ thiện lương và mềm yếu buồn cười đến thế nào.
Nàng thật sự đã từng ngửi thấy mùi đàn hương này, bên trong Túy Tiên Lầu của Hoàng Đô Sở quốc, đó chính là một loại dược thủy tương tư cực kỳ dâm tiện, lúc trước cũng là Diệp Phàm giải độc giúp các nàng.
Sự cảm động lúc nãy trong nháy mắt bị nàng vứt bỏ, một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương chợt hiện lên trong thần hồn của nàng, lúc này nàng lại nghĩ đến những lời mà Diệp Phàm nói nhiều nhất: Ninh Hồng Trần không phải là người tốt, nên cách xa hắn ra.
Buồn cười nhất là, nàng chưa từng nghe theo, ngay từ đầu Diệp Phàm đã đúng, đến tận bây giờ người sai vẫn là nàng.
Nhưng, cho dù nàng sai, chẳng lẽ nàng phải chịu đựng nhiều đến như vậy, sao lòng người lại có thể ghê tởm đến mức này, hiền lành, ta không muốn tiếp tục hiền lành nữa, ta cũng không muốn trở thành đồ chơi trong bàn tay người khác, muốn chơi đùa thế nào thì chơi thế nấy.
Ninh Hồng Trần rất nhanh đã trở về, Bắc Cung Tuyết nhân lúc này khôi phục không ít nguyên lực, sau khi nhìn thấy Ninh Hồng Trần thì lộ ra ý cười dịu dàng:
- Ngươi về rồi!
- Ừm… Ừ, ta về rồi!
Ninh Hồng Trần hơi nghi ngờ nhìn Bắc Cung Tuyết, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, Bắc Cung Tuyết của hiện tại dường như đã xảy ra biến hóa gì đó, nhưng cũng không biết đã thay đổi cái gì, chẳng lẽ Tương Tư Thủy đã bắt đầu phát tác? Không thể nào, không phải thứ này chỉ có khi kết hợp nước nóng và nước lạnh mới có tác dụng à.
Không nghĩ nhiều nữa, Ninh Hồng Trần liếc nhìn bình ngọc một cái, cầm lấy bình ngọc mỉm cười nói:
- Quăng đồ lung tung là không đúng.
Nói xong hắn liền mở bình ngọc ra, phát hiện đan dược bên trong đã biến mất, trong mắt hiện ra ý cười, tùy ý cất bình ngọc vào bên trong nhẫn trữ vật:
- Khôi phục thế nào rồi, hiệu quả của đan dược này chắc tốt lắm.
- Ừ, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, đan dược này rất thơm, mùi như đàn hương vậy.
Bắc Cung Tuyết gật đầu, trong đôi mắt to vẫn tràn ngập chân thành, nhưng loại chân thành này, có bao nhiêu là thật?
Để một người trưởng thành rất đơn giản, chỉ cần ngươi trải qua một số chuyện ngươi không thể chấp nhận được, ngươi sẽ trưởng thành ngay lập tức, thất tình, phản bội, vứt bỏ, người thân thiết chết đi vân vân, đều sẽ khiến một người trưởng thành, có một vài người trưởng thành rất nhanh, một vài người rất chậm.
Ít nhất là trong tình huống này, Bắc Cung Tuyết không có quyền lợi chậm rãi trưởng thành, nàng hiểu rất rõ, nếu nàng không thể giả vờ được, Ninh Hồng Trần sẽ lột bỏ ngụy trang của hắn, đây chính là thế giới của Võ tu, dối trá, hiểm ác, không chút nhân tính.
Nam nhân thân cận với nàng, mục tiêu chỉ có thân thể của nàng mà thôi, ngoại trừ người kia… Sư phụ, Diệp ca ca, đây là lần cuối ta gọi tên ngươi, từ nay về sau, Tuyết Nhi đơn thuần sẽ không xuất hiện nữa.
Hai người tùy ý trò chuyện, Ninh Hồng Trần bắt đầu nướng thịt, thoáng nhìn Bắc Cung Tuyết giống như không quan tâm, thật ra lại âm thầm thủ thế nhìn Ninh Hồng Trần.