Vô Địch Thiên Đế

Chương 26: Đoạt nụ hôn đầu tiên

Chương Trước Chương Tiếp

- Vừa rồi ở bên ngoài, ta có may mắn nghe được khúc nhạc của Lạc Hinh cô nương. Dao Trì Tiên Khúc này chính là võ kỹ Địa giai cao cấp, còn là thuật âm sát rất thần bí, nếu lấy khúc nhạc này để trao đổi...

Diệp Phàm khẽ nói.

Chân mày Lý Thanh Ngữ khẽ giật giật, chợt xoay người, đánh ra một đạo nguyên khí.

Mặt tường bên trái chấn động, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, hộ vệ phía ngoài vội vàng chạy tới.

Tiếp đó là tiếng động nhỏ vang lên, cửa lớn bị mở ra, một đám người dẫn theo Bắc Cung Tuyết đi đến.

Lúc này Bắc Cung Tuyết vẫn mặc trang phục nam nhân, nhưng Diệp Phàm vừa liếc mắt đã nhận ra được.

- Cô nương thật tuấn tú nhưng lá gan không nhỏ, dám ở chỗ này nghe trộm. Người tới, áp giải nàng sang Hán Quốc bán đi.

Lý Thanh Ngữ trực tiếp cao giọng nói, thậm chí căn bản không hỏi tới lai lịch của Bắc Cung Tuyết. Với thủ đoạn và kiến thức của nàng, tất nhiên liếc mắt lại nhìn ra Bắc Cung Tuyết là nữ mặc nam trang.

Gương mặt Bắc Cung Tuyết lập tức tái nhợt, nàng không ngờ người này tàn nhẫn như vậy, liếc mắt không hợp đã muốn xem nàng như hàng hóa bán đi.

- Khoan đã!

Diệp Phàm hô to, trong lòng thầm cười gượng. Tiểu công chúa này đúng là không biết trời cao đất rộng, tới chỗ nào cũng dám nghe lén chân tường.

- Diệp công tử, ngươi hẳn phải biết quy định của Thiên Hạ Thương Hội ta.

Lý Thanh Ngữ nghe vậy cao giọng nói.

Lúc này, Diệp Phàm đi tới, kéo Bắc Cung Tuyết đến bên cạnh, ngoài miệng hô to:

- Ta đã nói ra ngoài có chuyện quan trọng, ngươi còn không tin, ngươi tưởng vi phu đi chơi gái à? Bây giờ chọc ra chuyện lớn như vậy.

Hắn ôm Bắc Cung Tuyết vào trong lòng, che đi gương mặt của nàng cao giọng nói:

- Xin lỗi Lý cô nương, đây là thê tử của ta. Chắc nàng theo dõi ta tới đây. Đây chỉ là một chuyện hiểu nhầm tôi.

- Diệp công tử, ta Văn Hương Thức Nhân làm ngành tình báo, ngươi cũng được xem là nhân vật phong vân ở Hoàng Đô, ngươi có thê tử hay không, ta làm sao có thể không biết được.

Lý Thanh Ngữ hoàn toàn không bởi vì Diệp Phàm là khách quý mà giả vờ không biết.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói:

- Lý cô nương, ngươi không biết, không có nghĩa là ta sẽ không có. Xin hỏi Lý cô nương có biết ta có sư phụ không?

Theo lý thuyết, Bắc Cung Tuyết chắc hẳn được ghi chép trong Văn Hương Thức Nhân. Nhưng Bắc Cung Tuyết dù sao cũng là nữ tử, không nắm quyền lực chủ yếu ở Sở Quốc, Lý Thanh Ngữ không quan tâm tới nàng nhiều.

Cộng thêm thường ngày nàng đều ở trong hoàng cung, rất ít khi xuất đầu lộ diện. Mà lần này Bắc Cung Tuyết lén trốn tới đây, còn cố ý dịch dung một lúc.

Vì vậy Lý Thanh Ngữ không nhận ra.

- Ngươi làm sao có khả năng chứng minh nữ tử này là thê tử của ngươi? Ngươi là khách quý của thương hội chúng ta, nếu nữ tử này thật sự là thê tử của ngươi, ta sẽ ngoại lệ tha cho nàng.

Lý Thanh Ngữ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm khẽ nói.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười, tiếp theo nâng cằm của Bắc Cung Tuyết lên hôn, một tay khác ôm chặt láy nàng. Mắt Bắc Cung Tuyết mở to, đờ người ra.

Nụ hôn đầu tiên của nàng không còn nữa rồi. Không ngờ tên dâm tặc này cướp nụ hôn đầu tiên của nàng. Bắc Cung Tuyết muốn phản kháng, nhưng tay phải Diệp Phàm ôm quá chặt, nàng căn bản không tránh thoát được.

Diệp Phàm cảm nhận được sự phản kháng của Bắc Cung Tuyết, lúc này môi dời đi, ngang ngược ôm vào trong lòng, cười nói:

- Ngươi có thể tin!

- Ha ha, được rồi. Nếu ta không tin, ngược lại có vẻ như thương hội ta quá vô lý.

Lý Thanh Ngữ cười nói. Nàng không phải người mù, sao không nhìn ra được quan hệ giữa hai người Diệp Phàm. Nhưng Diệp Phàm làm như thế, đã chứng tỏ hắn nhất định phải bảo vệ nữ tử này.

Hắn đã làm đến nước này, cho Lý Thanh Ngữ một bậc thang xuống, Lý Thanh Ngữ làm sao có thể thật sự tính toán. Nếu thật vì một sự đau khổ của nữ tử không liên quan mà mất đi vụ buôn bán này, thậm chí trêu chọc một kẻ địch, thật sự là một hành động không khôn ngoan.

Thiên Hạ Thương Hội quy định, đối với người nghe trộm, bất kể đối phương có thân phận gì, đều phải xử phạt, cũng vì cách làm nhanh gọn, quyết đoán của Thiên Hạ Thương Hội, khiến cho rất nhiều thế lực không dám có ý đồ với bọn họ.

Thật may ở đây chẳng qua là một phân hội nhỏ, quy định này còn không phải là do Lý Thanh Ngữ quyết định sao?

- Cảm ơn Lý cô nương.

Diệp Phàm chắp tay nói. Bắc Cung Tuyết bị hắn ôm chặt trong lòng, không cho nàng nhúc nhích.

Gương mặt Bắc Cung Tuyết đỏ bừng, trong lòng rất căm phẫn. Lúc này, nàng hết bấm lại nhéo hắn, còn há miệng ra cắn.

Gương mặt Diệp Phàm lập tức biến đổi, trước ngực đau đớn làm cho hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, con nhóc này cắn đúng chỗ đặc biệt của hắn.

Lúc này, hắn đành phải buông lỏng tay, thả nàng ra, cao giọng:

- Lại lấy ba ngày làm giới hạn. Ba ngày sau, ta qua lấy hàng, cũng trả thù lao cho các ngươi.

- Ba ngày, có thể. Cứ quyết định như vậy đi.

Lý Thanh Ngữ chắp tay.

Diệp Phàm khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo Bắc Cung Tuyết và hai người Diệp Quỷ Diệp Tàn rời đi cực nhanh, trên mặt đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cắn răng nhịn đau, trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này, mình có ý tốt cứu nàng, không ngờ nàng lại ra tay độc ác. A, đau chết mất.

Đợi tới khi Diệp Phàm đám người biến mất, Lạc Hinh bước ra khỏi thiên môn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào nơi Diệp Phàm biến mất, trong đôi mắt có tia sáng không rõ.

- Lạc Hinh, nhanh chóng thu thập tin tức về người này cho ta. Còn nữa, tìm cách tiếp cận người này, tốt nhất có thể hỏi cho ra sư phụ của hắn.

Lý Thanh Ngữ khẽ nói.

- Hiểu rõ!

Lạc Hinh chắp tay.

Ánh mắt nàng thoáng động, trong lòng lại có chút chờ mong. Người này thật sự biết bản hoàn chỉnh của khúc nhạc này sao? Xem ra, vừa rồi ở đại đường không phải là Bắc Cung Thanh Sơn báo cho biết hắn tin tức liên quan tới khúc này, mà là chính hắn.

Vậy vì sao hắn lại tặng công lao cho Bắc Cung Thanh Sơn? Chẳng lẽ hắn không có chút hứng thú gì với ta sao?

Trong lòng Lạc Hinh thầm nghĩ, không khỏi cảm thấy hứng thú. Nàng muốn xem thử, trong hồ lô của người này rốt cuộc bán thuốc gì, là quân tử thật hay là ngụy quân tử, sau này sẽ biết.

...

Đi ra khỏi Văn Hương Thức Nhân, Bắc Cung Tuyết hung hăng trừng mắt với Diệp Phàm:

- Dâm tặc, dê xồm, ngươi lại dám khinh bạc bản công chúa, bản công chúa nhất định sẽ báo lại với phụ hoàng, giết cả nhà ngươi.

Vừa nghĩ tới Diệp Phàm cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng, trong lòng nàng lại rất uất ức. Từ nhỏ đến lớn, nàng thậm chí chưa từng để cho bất kỳ nam tử nào chạm vào tay, hôm nay không chỉ bị Diệp Phàm hôn, còn bị hắn kéo đi.

- Công chúa, vừa rồi dưới tình thế cấp bách, ta chỉ có thể làm vậy. Ta rõ ràng là ý tốt, sao lại mang danh tiếng như vậy?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nghẹn lời, nói. Sao tiểu nha đầu này vô lý vậy?

- Hừ, ai tin ngươi chứ? Ta chỉ cần báo ra thân phận của ta, lẽ nào các nàng còn dám động tới ta sao? Ở Sở Quốc này, còn có người nào dám bất kính đối với ta chứ? Rõ ràng là ngươi cố ý mượn cơ hội khinh thường ta. Hu hu hu, ta nhất định phải nói phụ hoàng giết các ngươi.

Nói xong, Bắc Cung Tuyết khóc lóc chạy đi, chỉ còn lại Diệp Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Cái danh hiệu công chúa này có là gì với Thiên Hạ Thương Hội chứ? Nói không dễ nghe, nếu không phải hắn làm một vụ giao dịch lớn như vậy, cho dù Bắc Cung Hàn Tiêu tới, cũng không có tác dụng.

- Nhị đệ tam đệ, các ngươi âm thầm đi theo bảo vệ.

Diệp Phàm nói.

- Đại ca, ngươi nói đùa sao? Công chúa điêu ngoa kia có thực lực Ngưng Thể cảnh cửu trọng, ta và tam đệ mới là Ngưng Thể cảnh tứ trọng!

Diệp Tàn nghe vậy, không khỏi bất đắc dĩ cười nói.

- Ngưng Thể cảnh cửu trọng?

Diệp Phàm nghe vậy khẽ gật đầu:

- Không trách được nhéo người cũng đau như vậy, tính toán ra, mình bị tiểu nha đầu này chọc cho hồ đồ, trong khoảng thời gian ngắn quên mất chuyện này. Chúng ta trở về thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️