Vô Địch Thiên Đế

Chương 259: Lòng người hiểm ác

Chương Trước Chương Tiếp



Bắc Cung Tuyết rời khỏi Thiên Phủ, nhân tính cũng được, ích kỷ cũng được, nàng đơn giản chỉ muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi địa phương biến nàng từ người vô tư vô lự thành người tràn đầy vết thương.

Nàng muốn rời xa người kia, rời xa sự ưu tú của hắn, rời xa hồi ức hắn đã trao, rời xa hy vọng mong manh trong nội tâm của mình.

Lúc tiến vào Thiên Thú Sơn Mạch, một loại cô độc và hoảng sợ ngay lập tức bắt đầu quấy nhiễu nàng, nàng muốn quay về Sở quốc, nhưng nàng lại không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của phụ hoàng, nàng muốn bản thân đi xông xáo nơi đây nơi đó.

Một ý nghĩ ấu trĩ và buồn cười, nàng chưa bao giờ trưởng thành, nhưng lại nghĩ bản thân đã thành thục, vì vậy nàng sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn, ngu ngốc đến nỗi khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Thiên Thú Sơn Mạch nguy hiểm đến thế nào cũng không cần nói rõ, đồng dạng, không khí của nơi này cực kỳ tốt, khiến suy nghĩ của nàng thoải mái hơn, nhanh chóng vứt bỏ phiền não về Diệp Phàm, nàng giống như một tinh linh, du lịch bên trong Thiên Thú Sơn Mạch.

Cho đến ngày thứ hai, nàng gặp một nhóm lính đánh thuê đang chém giết với hung thú nhị phẩm, những người này đang bị thương, chắc chắn sẽ thất bại, sinh tử như mành chỉ treo chuông.

Bắc Cung Tuyết ra tay, dù sao nàng cũng là thiên tài của Thiên Phủ, tu vi cũng đang ở Nhập Cương cảnh tứ trọng, một người đối phó với hung thú thì hơi khó, nhưng sau khi phối hợp với nhóm lính đánh thuê, dễ dàng chém giết hung thú.

- Tạ ơn cứu mạng, đại ân đại ức, suốt đời khó quên.

Thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê là một nam nhân khá nho nhã, trong tay cầm một chiếc quạt xếp, trên người mặc y phục của nho tu, quạt xếp chính là vũ khí của gã.

Nhìn thoáng qua giống như trang phục Vương gia của Diệp Phàm, Bắc Cung Tuyết không có nhiều ác ý với gã, lễ phép nói:

- Tiện tay thôi!

- Ta gọi là Sở Phong, bốn người bọn họ là Vương Húc, Tôn Nhiễm, Triệu Tử, Vương Long, bọn ta là nhóm lính đánh thuê Tịch Dương, bình thường phụ trách làm ăn ở phụ cận Thiên thành, không biết phương danh của cô nương là gì?

Sở Phong nói tiếp, trong đôi mắt tràn đầy ý cười cảm kích, trong lòng âm thầm suy nghĩ, trang phục của thiếu nữ trước mắt có lẽ là đệ tử của Thiên Phủ, không thể trêu chọc thì không cần chạm vào, thế nhưng xinh đẹp đến như vậy, lại đang ở trong Thiên Thú Sơn Mạch, trước tiên thăm dò kỹ càng, nếu có thể, gã có thể chơi đùa nữ nhân này vài năm.

Lính đánh thê là gì, sống chết liếm máu trên lưỡi đao, có tốt, tất nhiên sẽ có xấu, ở bên trong thế giới của bọn họ, bạo lực, giết chóc, dâm loạn là chính, đương nhiên, chuyện vong ân phụ nghĩ này cũng phải nhìn người.

Sở Phong hiển nhiên không phải là loại người có ơn tất báo, bên trong thế giới lính đánh thuê, những kẻ có ơn tất báo đều có cái chết cực kỳ bi thảm, lương tâm đã sớm quăng cho chó ăn.

Ánh mắt của mấy người Vương Húc Tôn Nhiễm nhìn Bắc Cung Tuyết cũng mang theo ý đặc thù, nhưng bọn họ làm những chuyện này rất nhuần nhuyễn, vì vậy rất nhanh che giấu dục vọng tham muốn, với lịch duyệt của bọn chúng, muốn giấu diếm Bắc Cung Tuyết thì cực kỳ đơn giản.

- Ta gọi là Bắc Cung Tuyết, đệ tử của Thiên Phủ, được rồi, ta còn có việc, xin từ biệt!

Bắc Cung Tuyết dịu dàng nói, mặc dù nàng tương đối đơn thuần, nhưng bản tính cảnh giác cơ bản vẫn có, huống hồ còn có chuyện của Nguyệt Lang trước đây, nếu nàng vẫn còn ngu ngốc như lúc trước thì thật sự không còn thuốc nào cứu nổi.

- Ân nhân đừng gấp gáp, ngươi đi đâu, một mình đi trong Thiên Thú Sơn Mạch rất nguy hiểm, nếu không thì, chúng ta sẽ đưa ngươi đi, nếu đến thị trấn, đúng lúc chúng ta cũng bán mấy thứ thu hoạch lần này, ân nhân cũng có một phần.

Sở Phong cao giọng nói, giỡn à, khó khăn lắm mới gặp được một thiếu nữ tuyệt sắc đến như vậy, đúng lúc còn đang ở nơi hoang tàn vắng vẻ, hơn nữa nhìn dáng vẻ này, có vẻ là một chú chim non, nếu cứ thả đi như vậy, sẽ bị thiên lôi đánh mất.

- Không, không cần khách khí.

- Hầy, tiểu muội muội, ngươi đã cứu chúng ta, đây là chuyện nên làm mà, chẳng lẽ mạng sống của mấy người chúng ta còn không xứng với chút báo đáp này hay sao? Rời nhà, nhiều bạn bè sẽ có nhiều đường hơn, đương nhiên, ngươi là đệ tử của Thiên Phủ, còn chúng ta chỉ là lính đánh thuê bình thường, chúng ta không xứng để trở thành bạn bè của ngươi.

- Nhưng chỉ là một tiểu nhân vật, cũng biết báo ân, tiểu muội muội ngươi đừng từ chối chúng ta.

Lúc này Vương Tử đi đến, trái một câu tiểu muội muội phải một câu tiểu muội muội, vô cùng thân mật, nàng là nữ nhân, nữ nhân cùng nữ nhân tất nhiên có thể rút ngắn khoảng cách của hai người, hơn nữa ý của Vương Tử là nếu Bắc Cung Tuyết không chịu đi cùng bọn họ tương đương với chuyện xem thường bọn họ.

Bắc Cung Tuyết hiện tại không tiện từ chối lắm, dưới sự mời chào nhiệt tình của Vương Tử mà rời đi cùng mấy người bọn họ.

Lúc đầu Bắc Cung Tuyết còn gò bó và cảnh giác, nhưng dù sao Vương Tử cũng là nữ nhân, đối với nam nhân, nàng sẽ nghĩ đến chuyện của Nguyệt Lang, nhưng đối với một đại tỷ nhiệt tình như thế này, nàng thật sự không thể một mực duy trì cảnh giác.

Hơn nữa mấy người Sở Phong cũng ngụy trang trên đường đi rất tốt, chuyện Bắc Cung Tuyết không biết cái gì cũng vô cùng nhiệt tình giải thích, một ngày sau đó, quan hệ của mọi người trở nên gần gũi hơn nhiều.

Rất nhanh, trời đã tối xuống, mọi người chậm rãi đi vào một nơi cực kỳ vắng vẻ hiếm thấy trong Thiên Thú Sơn Mạch, Vương Tử cảm thấy đệ tử của Thiên Phủ hẳn sẽ không đến nơi này, vì vậy mỉm cười nói:

- Tuyết nhi muội muội, trang phục của ngươi có là của núi Thần Võ trong Thiên Phủ đúng không, nơi đó đều là thiên tài, nghe nói có nhất nhiều nam tu tuổi trẻ tài cao, hì hì, tỷ tỷ cực kỳ vui vẻ.

- Đúng là có không ít nam tu anh tuấn, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có không ít người yêu thích.

- Hì hì, Tuyết nhi muội muội đúng là biết nói chuyện, đúng rồi, không phải Tứ Phủ Võ Hội sắp tổ chức rồi à, đây chính là đại sự của Đông Linh cảnh, ngươi là đệ tử của Thần Võ Phong, sao lại một mình đến Thiên Thú Sơn Mạch thế này, sư phụ ngươi không quan tâm sao.

- Ta… Ta lén trốn ra ngoài, ta thích một người trong Thiên Phủ, hắn không thích ta, còn tổn thương ta, Thiên Phủ đối với ta mà nói, chỉ là một nơi thương tâm, vì vậy ta chỉ muốn thoát khỏi nơi đó.

Trong mắt Bắc Cung Tuyết lóe lên một tia mất mát, nhưng chút mất mát này cũng không khiến mấy người Vương Tử cảm thấy bi thương, bọn họ tốn hết một ngày không phải là để xác định Thiên Phủ có biết tung tích của Bắc Cung Tuyết hay không à?

Lén trốn ra ngoài, ha ha, trong lòng mấy người Sở Phong suýt chút nữa nhảy nhót, đối mặt với thiếu nữ tuyệt sắc như vậy, họn họ nhẫn nhịn hết một ngày, bây giờ, nữ nhân này là của bọn chúng.

- Tất nhiên hắn không thích ngươi, không bằng để các ca ca sủng ái ngươi!

Khác với ôn hòa trước đó, giọng nói của Sở Phong trở nên vô cùng dâm tà, Bắc Cung Tuyết lập tức sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, bên hông đau đớn, Vương Tử một chưởng đánh bay nàng, trực tiếp trọng thương.

- Ha ha ha, vốn muốn phế bỏ tu vi của ngươi, không nghĩ đến tu vi của muội muội thâm hậu đến như vậy, chống lại được một chưởng của ta.

Vương Tử nhìn Bắc Cung Tuyết rơi xuống đất, hơi tiếc nuối nói.

Bắc Cung Tuyết trợn tròn mắt, sau đó phẫn hận, nàng căn bản không nghĩ đến người đại tỷ cực kỳ thẳng thắn nhiệt tình trước đó lại biến thành dáng vẻ này.

- Các ngươi… Các ngươi có ý gì?

Bắc Cung Tuyết cố nén đau đớn đứng lên nắm chặt trường kiếm nói.

- Gì à? Ha ha ha, nghe nói đệ tử đến từ Thiên phú chính là đóa hoa nuôi trong nhà ấm, đơn thuần như ngu ngốc, quả nhiên không sai.

Sở Phong nghe vậy liền cười rộ lên nói:

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ bọn ta thật sự vì báo ân, nên đang hộ tống ngươi ra khỏi Thiên Thú Sơn Mạch à? Ngươi nghĩ như vậy cũng đúng, nhưng, chúng ta còn có bốn nam nhân mạnh mẽ thay phiên nhau hầu hạ ngươi, ngươi có hài lòng không.

Nói đến đây, Sở Phong nhìn về phía Vương Tử:

- Không phế bỏ tu vì càng tốt, nếu không ta sợ còn chưa ra khỏi Thiên Thú Sơn Mạch thì tiểu mỹ nhân đã hương tiêu ngọc vẫn.

- Ta cứu các ngươi, sao các ngươi có thể đối xử với ta như vậy?

Bắc Cung Tuyết không thể tin nổi, nàng thật sự không thể tin tưởng được lòng người có thể ghê tởm đến mức này, một người thiện lương sẽ vĩnh viễn không thể hiểu nổi sự dơ bẩn của người tà ác.

- Cám ơn ngươi đã cứu chúng ta, càng cám ơn ngươi đã đưa mình đến cho chúng ta, tiểu mỹ nhân, ngươi cảm thấy nơi này thế nào, không chỉ vắng vẻ, cũng không nhiều hung thú, ta tin rằng sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta, chúng ta cũng không muốn lãng phí thời gian.

Sở Phong đắc ý cười to, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, gã đã nhẫn nhịn suốt cả đoạn đường, bây giờ có thể thả gan ra, từng phút từng giây gã đều không muốn lãng phí.

Sở Phong nói xong, trực tiếp nhào đến Bắc Cung Tuyết, Bắc Cung Tuyết miễn cưỡng cầm kiếm, nhưng một chưởng vừa rồi của Vương Tử đã đánh tan không ít nguyên lực của nàng, trong thời gian ngắn không thể điều động được.

Vẻ tuyệt vọng tràn đầy khuôn mặt nàng, đột nhiên, bóng dáng của Sở Phong giống như đã đụng vào thứ gì đó, miệng phun máu tươi lấy tốc độ còn nhanh hơn bắn ngược về, đồng thời, một tiếng hừ lạnh truyền đến, một bóng người chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)