Đi đến bên cạnh Bạch Khinh Ngữ, Diệp Phàm nhẹ nhàng đặt tay lên trán Bạch Khinh Ngữ, nguyên lực chậm rãi vận hành, cảm xúc của Bạch Khinh Ngữ cũng từ từ bình tĩnh lại, cũng không biết có phải ác mộng đã biến thành mộng đẹp rồi hay không.
Diệp Phàm định rút tay ra, lại bị bàn tay trắng nõn của Bạch Khinh Ngữ nắm lấy.
- Sư phụ, người đừng đi, một mình Khinh Ngữ đáng sợ lắm, sư phụ, sư phụ… Đừng chết, đừng chết mà… Ta mệt quá.
Bạch Khinh Ngữ ôm chặt tay Diệp Phàm, nơi mềm mại kinh người kia thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm phun máu mũi, lần này khác với lần ở trong thạch thất trước kia, lần trước hắn chỉ đơn thuần kiểm tra danh tính của người trong thạch thất, lực tay không lớn, nhưng lần này Bạch Khinh Ngữ lại dùng sức rất mạnh, trực tiếp đè ép bộ phận ngạo nghễ của nàng thành một độ cong khiến người khác muốn phun máu.
Cũng may Diệp Phàm không phải thứ cầm thú, hắn thật sự muốn cảm thán một câu: Ngươi xem ta là sư phụ, ta lại muốn ngươi…
Tội lỗi tội lỗi, chậm rãi rút tay từ trong đôi tay nắm chặt của Bạch Khinh Ngữ ra, giữa quá trình đó tất nhiên có một vài thể nghiệm kỳ diệu, khiến Diệp Phàm cảm thấy khó có thể kiềm chế, nhưng Bạch Khinh Ngữ dường như cảm giác được Diệp Phàm muốn rút tay ra, vì vậy càng nắm chặt tay hơn:
- Sư phụ, đừng đi, một mình ta mệt mỏi quá…
Diệp Phàm khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ không đi, ngoan, ngủ đi!
Sau một đoạn thời gian dịu dàng lừa gạt, Bạch Khinh Ngữ trong lúc mơ ngủ một lần nữa bình tĩnh lại, cuối cùng, Diệp Phàm rút tay ra, sau đó nhìn tay Bạch Khinh Ngữ… Hay là để tay lại nhỉ?
Đệch, cầm thú!
Vừa mới giải quyết xong Bạch Khinh Ngữ, Huân Y ở bên cạnh lại bắt đầu nói mớ, Diệp Phàm ngay lập tức đau đầu, tại sao sau khi say đều có thói quen nói mớ như vậy chứ, có điều hắn cũng hiểu được, con người chỉ có lúc uống say, ý thức sẽ rơi vào một trạng thái buông lỏng hoàn toàn.
Lúc này, sẽ bộc lộ hết toàn bộ khổ sở kiềm chế trong lòng, trong lòng Bạch Khinh Ngữ có nỗi khổ, trong lòng Huân Y cũng có một nỗi khổ khác.
Cũng dùng nguyên lực chậm rãi an ủi cảm xúc của Huân Y, sự hiểu lầm khiến người nào đó tâm tâm niệm niệm không xảy ra, Huân Y không nắm lấy tay hắn, cũng không cho hắn gần gũi cảm nhận được ngạo nghễ của nàng, khóe môi lộ ra nụ cười tự giễu, Diệp Phàm cảm thấy hơi buồn cười.
Có vẻ như mình cũng có một mặt bỉ ổi như vậy, đây chắc chắn không do đời trước của hắn, cũng không phải đời này của hắn, mà là sản phẩm dị dạng do hai linh hồn dung hợp sinh ra, đúng vậy, nhất định là thế, người nào đó thành công tìm thấy lý do cho mình.
Cuối cùng cũng chăm sóc hai nàng ổn thỏa, Diệp Phàm cảm thấy còn mệt hơn đánh một trận với Ninh Hồng Trần, ngay lúc hắn muốn rời đi, giọng nói của Huân Y lại vang lên lần nữa:
- Diệp Phàm, đừng đi!
A, tỉnh rượu nhanh thế?
Lúc Diệp Phàm quay đầu lại, tức khắc không nói gì nữa, vẫn đang nói mớ à!
- Ta không giống với mấy người Bắc Cung Tuyết, ta yêu ngươi hơn bất cứ thứ gì, Diệp Phàm, ta chỉ muốn hầu hạ bên cạnh người, ngươi đừng rời bỏ ta, đừng bỏ rơi ta… Thật xin lỗi, ta thật vô dụng… Ta sẽ cố gắng, ta sẽ cố gắng đuổi theo bước chân ngươi…
…
Giọng nói của Huân Y vô thức đứt quãng, Diệp Phàm lẳng lặng đứng trước mặt nàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy phức tạp, thứ gì đó mà hắn đã niêm phong rồi cất đi trong lòng dường như bị một vật nào đó chậm rãi xé toạc.
Mang theo tâm trạng phức tạp đi ra ngoài, Diệp Tàn và Diệp Quỷ vẫn ăn uống ở chỗ cũ, trong tay của hai người cầm bầu rượu, không phải Túy Trung Tiên, thứ kia ngay cả bọn họ cũng không chịu nổi.
- Một tiếng!
- Hai người!
- Năm mươi điểm!
Diệp Tàn cùng Diệp Quỷ ngươi một câu ta một câu, đầu Diệp Phàm ngay lập tức bốc lên hắc tuyến.
Nhận lấy bầu rượu do Diệp Tàn ném tới, Diệp Phàm ngồi xuống vị trí của mình, trực tiếp gắp hai đũa thức ăn, mặc dù đều mặn y như nhau, ăn tạm thôi.
- Đại ca, trông dáng vẻ ngươi có vẻ không cao hứng, sao vậy, sợ ngày mai phong chủ chặt ngươi ra à?
Diệp Tàn cao giọng nói.
- Đại ca không cần lo lắng, phong chủ không có ác cảm với ngươi, lát nữa bọn ta sẽ chuốc say ngươi, ngươi cứ bảo ngươi uống say là được.
Diệp Quỷ nghe vậy thì nói tiếp, khiến Diệp Phàm và Diệp Tàn nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, bọn họ thật sự không phát hiện Diệp Quỷ bình thường ngoại trừ lúc giết tu sĩ ra, những chuyện khác đều bày một mặt khó chịu lại có loại giác ngộ này.
- Đừng nói nhảm nữa, ta là loại người này à?
- Vậy đại ca nói xem ngươi ở trong phòng nhìn hai người kia ngủ một tiếng làm gì, nam nhân si mê?
Diệp Tàn có hơi không rét mà run.
Diệp Quỷ trực tiếp lộ ra ánh mắt khinh bỉ, trong lòng Diệp Phàm có một vạn con thảo nê mã bay nhanh.
- Các nàng nói mớ, ta dùng nguyên lực an ủi một chút, nhưng không nói cái này, bây giờ ta phiền não là vì Huân Y, ta cảm giác giống như mình lại đụng trúng cái thứ gọi là tình yêu này, có hơi buồn phiền.
Diệp Phàm uống một hớp rượu lớn, thở dài nói.
- Đại ca nói giống như ngươi đã từng đụng phải thứ này vậy.
Diệp Tàn nói móc:
- Nếu ta nhớ không lầm, lúc đại ca gặp bọn ta thì mới mười sáu tuổi, chẳng lẽ ngươi đang nói đến Bắc Cung Tuyết à, nhưng có vẻ như các ngươi cũng mới gặp nhau thôi mà.
- Tình huống cụ thể ta không thể nói rõ, nhưng dù sao ta cũng từng gặp được một nữ nhân…
Diệp Phàm kể lại chuyện của Đường Linh kiếp trước một lần, sau đó lạnh giọng nói:
- Từ đó về sau, ta đã thề sẽ không bao giờ tin tưởng tình yêu, nhưng Huân Y, nàng khiến ta cảm thấy rối rắm.
- Sai lầm của một người, cũng đâu thể để Huân Y gánh vác được, đại ca, Huân Y nhất định không phải là loại nữ nhân đó, ngươi thật sự nên quý trọng nàng.
- Ngươi rất hiểu nữ nhân?
- Không hiểu, nhưng nữ nhân xinh đẹp đến như vậy, ngươi cũng không thua thiệt!
- Lời này của nhị ca không đúng rồi, ngươi nói dễ nghe với đại ca như vậy, sau khi Thượng Quan Thính Vũ rời khỏi ngươi, bây giờ tư tưởng của ngươi cũng có vấn đề, nếu Huân Y không có cảm giác sâu đậm với đại ca, vậy cũng có thể ở cùng Huân Y, dù sao cũng chỉ để xoa dịu cô đơn, nhưng nếu sâu đậm, hết lần này đến lần khác đại ca lại không dám yên lòng yêu nàng.
Diệp Quỷ lắc đầu nói:
- Không công bằng với Huân Y.
Diệp Phàm và Diệp Tàn lại một lần nữa kinh ngạc nhìn Diệp Quỷ, cái này chính là loại hoặc không nói gì, vừa nói chính là cảm ngộ nhân sinh à?
Ba người nói rất nhiều, ba tên nam nhân EQ thấp trò chuyện về vấn đề tình cảm cũng không kết luận được cái gì, say rượu ngã xuống đất, trực tiếp ngủ trong tiểu viện đến sáng.
Đến khi mặt trời chói mắt lên cao, một loạt âm thanh vụn vặt truyền đến, ba người Diệp Phàm từ từ tỉnh lại, mấy bình rượu lúc sau không phải Túy Trung Tiên, bọn họ không quá say.
Những âm thanh vụn vặt kia tất nhiên là do Huân Y và Bạch Khinh Ngữ, vẻ mặt hai người hơi hồng nhuận thoải mái ra khỏi phòng, mang theo nghi vấn nhìn Diệp Phàm, Huân Y còn đỡ, dù sao nếu Diệp Phàm có làm gì nàng, nàng đều chấp nhận, nếu có thể sinh một đứa con cho Diệp Phàm, nàng vui còn không kịp.
Nhưng Bạch Khinh Ngữ thì khác, nàng mơ màng nhớ tối hôm qua đã nhìn thấy một bóng dáng đứng bên người mình, nàng tưởng rằng đó là Diệc sư phụ Diệc sư mẫu đã nuôi dưỡng nàng, dường như nàng đã ôm đối phương, nhưng dường như cũng không có, nàng cảm thấy hơi mơ màng.
Nhưng nàng có thể chắc chắn xác định đã tiếp xúc thân mật với vị sư phụ đó, mà người này, trăm phần trăm chính là Diệp Phàm.
Diệp Phàm bị Bạch Khinh Ngữ nhìn chằm chằm đến nỗi rùng mình, cười rộ lên nói:
- Không biết uống rượu còn dám mua Túy Trung Tiên, ta ngủ bên ngoài cả một đêm, giờ phải về tắm rửa, các ngươi làm gì thì làm đi.