Vô Địch Thiên Đế

Chương 255: Nếu ngon thì ăn nhiều vào đi

Chương Trước Chương Tiếp



Một lần nữa tẩy tủy cho tất cả là điều không thể, với suy nghĩ của Dương Thương, Diệp Phàm nhất định sẽ tẩy tủy, dù sao Võ Đạo thể cũng không phải chuyện đùa, Huân Y cũng có khả năng, tư chất Thần phẩm cũng có lực hấp dẫn với Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy.

Còn đám người Đại Lực, khả năng là không thể, tính tới tính lui, cũng chỉ nhiều thêm một người, ngược lại cũng không phải yêu cầu quá phận, huống hồ ông biết rõ, người tặng mộc đào ta tặng ngọc dao, bây giờ ông cho Diệp Phàm nhiều ơn huệ hơn một chút, sau này Diệp Phàm tất nhiên sẽ báo đáp.

Huống chi nếu xảy ra tình huống xấu nhất, năm người đều nhận được tẩy tủy, Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy vẫn không biến mất, mà còn dễ dàng thu được đồ đệ đứng đầu Thiên Phủ hơn trước đây, tính sao cũng không thiệt.

- Được, chỉ cần được hạng nhất của Thiên Phủ, ngươi có thể mang theo bốn người Diệp Tàn tiến vào đáy của Hằng Vân Thiên Hà, nếu không được hạng nhất, ngươi vẫn có thể đi vào như cũ.

Dương Thương cao giọng nói, Diệp Phàm nghe vậy trong mắt lộ ra một tia cảm tạ, chuyện này nhất định là do Dương Thương phá lệ, có thể nói Dương Thương đã cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của hắn, cả chuyện lấy được hạng nhất của Thiên Phủ, bắt buộc hai năm sau hắn phải đột phá đến Cương Thể cảnh, cũng bởi vì Dương Thương muốn thuyết phục Thái thượng trưởng lão Thiên Phủ mà đánh cược.

- Tất nhiên không có vấn đề, đa tạ lão Dương!

- Đây là thứ ngươi nên có, chỉ là lúc đầu ta định tự mình chuẩn bị đền bù tổn thất cho ngươi, bây giờ xem ra không cần lắm, thằng nhóc ngươi đã ăn quá nhiều rồi.

- …

Nói xong chính sự, Dương Thương cố ý vô tình nhắc đến tri thức về các phương diện tương đối ít thấy, không nghĩ đến càng nói càng cảm thấy kinh ngạc, học thức của Diệp Phàm thật sự vượt qua bất cứ một tiểu bối nào mà ông biết, thậm chí có không ít nhận xét đặc biệt khiến ông suy nghĩ nửa ngày.

Trò chuyện sung sướng một phen, Dương Thương không làm khó được Diệp Phàm, ngược lại còn bị Diệp Phàm làm khó, mãi khi thời gian không sớm nữa, Diệp Phàm mới cáo từ rời đi.



Đợi cho bóng dáng của Diệp Phàm biến mất, Dương Thương nhìn sang Dương Nhược Huyên cười nói:

- Nhược Huyên, nhìn đến nỗi mắt không dứt được rồi à.

- Ừ… A, gia gia, ngài đang nói cái gì vậy?

Dương Nhược Huyên đỏ mặt nói, một nữ thần bình thường luôn cự tuyệt người khác xa ngàn dặm, lúc đối diện với chuyện gì cũng bình tĩnh lại đỏ mặt, nếu ở bên ngoài, đủ kinh diễm không ít trái tim của nam nhân.

- Ta có nói gì đâu, ta không nói gì hết, ta chỉ thấy tiểu Nhược Huyên nhìn theo bóng lưng của người ta không dời nổi mắt thôi.

Dương Thương trêu ghẹo nói.

Khuôn mặt của Dương Nhược Huyên càng thêm đỏ ửng, nàng cũng không thích Diệp Phàm bao nhiêu, chỉ là kinh diễm bởi một phần biểu hiện hôm nay của Diệp Phàm, một phần khác chính là do loại khí chất thản nhiên, tự tin, không kiêu ngạo không siểm nịnh khi Diệp Phàm trò chuyện trên trời dưới đất với Dương Thương.

Thậm chí hắn còn có thể trò chuyện vui vẻ với gia gia của nàng, gia gia của nàng là ai? Đó chính là cường giả tối thượng đứng đầu Đông Linh cảnh Hợp Thánh cảnh.

Đừng nói là một tiểu bối, một trưởng lão Siêu Phàm cảnh lúc bình thường, cũng không ai có thể trò chuyện với Dương Thương một cách thâm ảo đến như vậy, lưu loát đến như thế.

Ninh Hồng Trần trước đó cũng được, Kiếm Tiên Khách cũng được, tất cả đều từng đơn độc gặp gỡ Dương Thương, nhưng những người này không ai không cố gắng trấn định, sao có thể thản nhiên giống như Diệp Phàm được.

Dương Nhược Huyên không phải là một nữ tử không thích nam nhân, nàng dịu dàng và bình tĩnh nên càng cần một nam nhân dương cương và nhiệt liệt, nhưng nàng đã gặp rất nhiều nam nhân ưu tú, mạnh mẽ trong mắt người khác cũng chỉ bình thường trong mắt nàng, nhưng chưa từng thấy người nào có thể trò chuyện tự nhiên với Dương Thương như vậy.

Dương Nhược Huyên không thích ra ngoài, lớn lên từ bé ở Dương gia bên ngoài Thiên Phủ, năm nay mới chính thức gia nhập Thiên Phủ, nhưng khi nàng còn bé cũng không ít lần lén lút chạy tới nơi này chơi đùa, cũng từng nấp trong bóng tối nhìn thấy rất nhiều thiếu niên thiên tài.

Không có ai có thể sánh được với Diệp Phàm, vì vậy nàng mới nảy sinh một loại hảo cảm không nói rõ được với Diệp Phàm, thế nên mới không cẩn thận nhìn một lúc, không nghĩ đến lại bị Dương Thương trêu đùa.

- Thích hắn à?

Dương Thương cười nói.

- Gia gia, ngài nói cái gì vậy, từ bây giờ con không thèm để ý đến ngài nữa.

Dương Nhược Huyên dậm mạnh chân, không chịu nghe lời nói.

- Ha ha, ta thật sự thích thằng nhóc này, nếu hai đứa muốn ở cùng một chỗ ta sẽ không phản đối.

- Ai muốn ở cùng một chỗ với hắn, con không thích hắn, ngài đừng có gán ghép uyên ương lung tung!

- Được, được, ta không ghép uyên ương, chỉ là con có thể suy nghĩ về thằng nhóc này một chút, Kim Lân nào phải vật trong ao, vừa gặp Phong Vân đã hóa Rồng, thành tựu sau này của hắn khó có thể đoán trước.

Dương Thương đang nói, Dương Nhược Huyên đã rời đi, chỉ có khuôn mặt bình tĩnh ửng hồng kỳ lạ, nàng thật sự vô cùng tán thưởng Diệp Phàm, nếu nhất định phải tìm một mối lương duyên trong Thiên Phủ, Diệp Phàm chắc chắn là ứng cử viên đầu tiên.



Tiềm Long Phong hôm nay điên cuồng, không biết Bạch Khinh Ngữ lấy rượu ở đâu ra, thần thần bí bí tập hợp đám người Diệp Phàm vào một chỗ, sau đó nàng tự mình xuống bếp với Huân Y, mời mọi người một bữa.

Mấy người Diệp Phàm tất nhiên giơ hai tay đồng ý, thẳng đến khi bọn họ lần đầu tiên ăn món ăn do Bạch Khinh Ngữ làm…

Bạch Khinh Ngữ chờ mong nhìn bốn người, Diệp Tàn và Diệp Quỷ trực tiếp cúi đầu, cực kỳ cẩn thận nhả thịt hung thú trong miệng ra, trong lòng cảm thấy may mắn khi ánh mắt của Bạch Khinh Ngữ luôn đặt trên người Diệp Phàm, ngay cả Đại Lực, hắn cũng không làm chuyện ngu ngốc như thường ngày, chắc do đang ở trước mặt Bạch Khinh Ngữ, hắn biết trân trọng mạng nhỏ của mình.

Ba người yên lặng chuyển đầu đũa sang món ăn do Huân Y làm, còn Diệp Phàm, hắn cảm nhận ‘món muối’ trong miệng, khóc không ra nước mắt, quan trọng nhất chính là ánh mắt chờ mong mà Bạch Khinh Ngữ đang nhìn hắn, khiến cho hắn không đành lòng đả kích nàng.

- Ta không biết nấu ăn, đây là lần đầu tiên ta xuống bếp đấy, trước đây đều đổi điểm để lấy đồ ăn, có phải rất khó ăn không?

Bạch Khinh Ngữ hơi thất vọng nói, Diệp Phàm nghe vậy bèn nhai mấy cái, đồng thời và cơm hai lần:

- Sao có thể, ngon lắm, ngon đến nỗi ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần, phong chủ rất có thiên phú nấu cơm!

- Thật à?

Lúc này Bạch Khinh Ngữ mới lộ ra nụ cười vui vẻ, giống như một đóa sen trắng nở rộ trên khuôn mặt tuyệt mỹ, thần thánh mà mỹ lệ, trên da thịt trắng nõn động lòng người kích động đến ửng đỏ, khiến Diệp Phàm cảm thấy một loại ảo giác, thật ra ‘món muối’ trong miệng cũng không khó ăn lắm.

Người ta hay nói sắc đẹp có thể thay cơm, có lẽ chính là đây.

- A, ba mâm đồ ăn này cũng do ta nấu, ngươi ăn nhiều một chút.

Hiện tại Bạch Khinh Ngữ có chút tranh công dịu dàng nói, Huân Y nghe vậy liền gắp một miếng:

- Ta còn chưa ăn nữa, nhất định còn ngon hơn của… ta…

Trên khuôn mặt đáng yêu khuynh thành của Huân Y nổi lên màu hồng kỳ lạ, sau đó hơi u oán liếc nhìn Diệp Phàm, như đang trách hắn sao cũng không ngăn cản nàng.

Mấy người Diệp Tàn cố gắng nén cười, có vẻ như mỗi lần đứng trước mặt Bạch Khinh Ngữ, đại ca đều sẽ ăn quả đắng.

- Ăn nhiều chút, ngươi chính là đại công thần của chúng ta, ta không có ý gì khác, chỉ ban thưởng cho ngươi thôi… Sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị à?

- Hợp khẩu vị…

- Cái đó cho ngươi ăn hết, ta làm việc công chính nhất, ai có công lớn thì phải được ban thưởng nhiều hơn một chút.

Trên mặt Bạch Khinh Ngữ hiện lên màu đỏ hồng, sau khi hơi né tránh liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó một mạch gắp đồ ăn vào trong chén Diệp Phàm.

Dù sao cũng là lần đầu tiên nàng vào bếp nấu thức ăn, dường như nấu cho Diệp Phàm khiến lòng nàng cảm thấy vui vẻ hơn.

- Công lao của hắn lớn nhất, vì vậy ta cho hắn ăn hết, không sai, ta vẫn vô cùng công chính.

Bạch Khinh Ngữ âm thầm nói trong lòng.

Sắc mặt Diệp Phàm ngay lập tức hiện lên năm màu rực rỡ…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)