Dương Thương cười, dù ông đã là lão làng, nhưng vẫn cảm thấy hưng phấn không kiềm chế được, lúc này, ông thấy vô cùng may mắn vì đã đến Sở quốc trong thời gian đó, vô cùng may mắn vì đã mang Diệp Phàm tới, và càng may mắn hơn khi để Tiềm Long Phong có tư cách tham gia thi đấu lần này.
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa ông đã bỏ lỡ thiên tài Diệp Phàm này, giống như năm đó ông đã bỏ lỡ Bạch Khinh Ngữ.
Nụ cười của Dương Thương như chất dẫn, ngay lập tức khiến cả quảng trường bùng nổ, vô số đệ tử bắt đầu cuồng loạn hét lên, tất cả mọi người, cho dù là những người yêu quý Ninh Hồng Trần đến tận xương cốt, cũng nhịn không được mà hò reo vì Diệp Phàm.
Cường giả luôn luôn khiến người ta tôn sùng, mà một cường giả có cố gắng, một cường giả không có khả năng sáng tạo, sẽ trở thành tín ngưỡng của người khác.
Giờ phút này, thần đàn của Diệp Phàm được xây dựng, xưng hô Vương Tọa toàn năng điên cuồng vang lên, tiếng gào thét như muốn bao trùm cả Thiên Phủ, hôm nay thuộc về một người, hắn là Diệp Phàm, là Vương Tọa toàn năng.
Hắn là kẻ xứng danh Vương Tọa, trong toàn bộ Thiên Phủ, hắn là đệ nhất, Ninh Hồng Trần không hề rơi khỏi thần đàn, chỉ là thần đàn của Diệp Phàm đã cao hơn hắn ta mà thôi, người không tận mắt nhìn thấy trận chiến này, vĩnh viễn sẽ không biết sự cường đại của Diệp Phàm.
Từ giờ khắc này, Diệp Phàm chính là tín ngưỡng của những đệ tử Thiên Phủ, chỉ cần có hắn, bọn họ chắc chắn tin tưởng Thiên Phủ sẽ vĩnh viễn không ngã, nam nhân này, nói với tất cả bọn họ, tương lai huy hoàng và mạnh mẽ của Thiên Phủ không còn xa nữa.
Các đệ tử đã ủng hộ Diệp Phàm từ khi bắt đầu càng khóc lớn hơn, mấy ngày nay, bởi vì ủng hộ Diệp Phàm, bọn họ đã nhận được không biết bao nhiêu trào phúng, mà giờ khắc này, sự thắng lợi của Diệp Phàm dường như đã đưa bọn họ đến một độ cao đáng sợ, bọn họ mới là người ủng hộ Diệp Phàm đầu tiên, thế nên bọn họ mới kiêu ngạo.
Trong đôi mắt to mê người của Bạch Khinh Ngữ và Huân Y đã bị nước mắt lấp đầy, đối với Bạch Khinh Ngữ mà nói, vinh quang của Diệp Phàm chính là vinh quang của Tiềm Long Phong, cũng là vinh quang của nàng, nam nhân này, đã dùng một thủ đoạn không thể tưởng tượng nỗi đưa nàng từ vị trí khuất nhục đến nơi quang vinh nhất.
Mà với Huân Y, nàng chỉ đơn thuần vui vẻ thay cho Diệp Phàm, tự hào vì hắn, đây chính là nam nhân mà nàng thích, cũng là nam nhân mà nàng nguyện ý từ bỏ tất cả…Thật ưu tú!
Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ có chút ngơ ngác, hối hận rồi lại mê mang, không ai chú ý tới các nàng. Nhưng các nàng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ vì đã từng khinh thường Diệp Phàm, có lẽ Tuyết Nhi nói đúng, cho tới bây giờ Diệp Phàm cũng không phải hạng bình dân đê tiện, các nàng cũng không phải công chúa cao cao tại thượng.
Diệp Phàm và các nàng thật sự ở hai thế giới khác nhau, thế giới của hắn to rộng hơn, cao lớn hơn, xa xôi không thể chạm hơn, nhưng bọn họ hiểu rõ, đó đã từng là thế giới của bọn họ, chỉ là các nàng đã tự tay đẩy nó ra xa.
Đại Lực thì cười ngây ngô, hoá ra Diệp Phàm đã mạnh tới trình độ này, bảo sao hắn đã tiến bộ biết bao nhiêu, nhưng trước mặt Diệp Phàm vẫn không thể chịu nổi một đòn.
Vệ Thanh Ngọc cũng có chút phức tạp, thậm chí toàn bộ các thế lực gia tộc của Thiên Phủ cũng cảm thấy phức tạp, lúc Dương Thương nở ra nụ cười, thân phận tương lai của Diệp Phàm sẽ không hề thấp hơn bọn họ, thậm chí Diệp Phàm có thể sẽ trở thành sự tồn tại mà bọn họ phải nịnh bợ.
Nếu nói đến người tương đối bình tĩnh nhất trong số tất cả mọi người, đó chính là Diệp tàn và Diệp Quỷ, hai người họ dùng một ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để nhìn tất cả mọi người: Đại ca ta đó, không gì không làm được, có cần kinh ngạc đến thế không.
- Các ngươi không vui vẻ vì đại ca của mình à?
Đao Phỉ nhìn thấy biểu cảm của Diệp Tàn và Diệp Quỷ, không thể không hỏi một câu
- Chỉ thắng Ninh Hồng Trần thôi mà!
- …
Bắc Cung Thanh Sơn và các đệ tử của Sở Quốc nhìn Diệp Phàm huy hoàng, trong lòng cũng có cảm xúc đặc biệt, ban đầu lúc ở Sở Quốc, nam nhân này đã tỏa sáng rực rỡ y như vậy, cho đến khi kiểm tra ra tư chất Phế phẩm, tất cả mọi người đều cho rằng đó chỉ là hào quang nhất thời, nhưng hiện tại, hắn đứng trên võ đài còn cao hơn, vẫn tỏa sáng rực rỡ như xưa.
Dương Thương tự mình tuyên bố Diệp Phàm chiến thắng, cũng để vị trí tổng lĩnh đội cho Diệp Phàm. Tiếng hò reo còn to hơn lúc trước, đây là lần đầu tiên từ lúc Thiên Phủ thành lập đến nay, có một đệ tử nhất tinh trở thành tống lĩnh đội.
Sau khi tuyên bố các hạng mục cần lưu ý dành cho các đệ tử trúng tuyển sẽ tiến vào Hằng Vân Thiên Hà tu luyện một tháng sau, Diệp Phàm đương nhiên bị giữ lại, Dương Thương đưa hắn tới một chỗ riêng.
Nhưng bây giờ gần như tất cả các đệ tử đều bàn luận về chuyện Diệp Phàm, không ít các nữ đệ tử đầy mặt si mê, hiện tại, thanh danh của Diệp Phàm đã vượt xa Ninh Hồng Trần.
Trước đây, Ninh Hồng Trần chỉ có thể ảnh hưởng tới các đệ tử nhất tinh và nhị tinh, nhưng Diệp Phàm lại ảnh hưởng tới toàn Thiên Phủ.
Không ít sư tỷ xinh đẹp động lòng người đã bắt đầu đi nghe ngóng tin tức về Diệp Phàm, hiển nhiên muốn phát sinh chút quan hệ nào đó với vị sư đệ thần kỳ này, cho dù là Tiêu Sênh Vũ, cũng có một cảm giác đặc biệt với Diệp Phàm, cũng có thể nói đây là một sự thưởng thức với cường giả.
Còn nhân vậy chính Diệp Phàm thì đang ở trong đại viện với Dương Thương.
- Lúc nhận ngươi đến Thiên Phủ trước đây, còn đưa ba huynh đệ các ngươi đến Tiềm Long Phong, chắc các ngươi vẫn có chút oán hận.
Dương Thương ra hiệu cho Diệp Phàm ngồi xuống, Dương Nhược Huyên đi theo sau nhu thuận dâng nước trà cho hai người, đôi mắt sáng lấp lánh như Linh Toản Thạch cũng hiếu kỳ nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm hôm nay, thật sự khiến cho trái tim bình tĩnh của nàng chấn động.
Mỹ nữ yêu thích anh hùng, Diệp Phàm ưu tú như vậy, đủ để cho bất kỳ nữ nhân nào cũng yêu mến, mặc dù không đến mức yêu say đắm, nhưng nếu tò mò, hảo cảm cũng rất dễ dàng nảy sinh.
Lại thêm việc Diệp Phàm đã từng cứu nàng, Dương Nhược Huyên cũng thấy bề ngoài Diệp Phàm không tệ lắm.
- Viện trưởng nói đùa, ba huynh đệ chúng ta đều có tư chất Phế phẩm, nếu ở học phủ bình thường thì sao có tư cách tiếng vào võ phong, ta còn phải cảm kích viện trưởng mới đúng, sao có thể oán hận được.
Diệp Phàm cười nói
- Ha ha tiểu tử ngươi không thành thật chút nào, ta cũng đâu tốt như ngươi nói, nếu không phải ngươi cứu tôn nữ của ta, nếu Trầm Quát không đáp ứng chuyện các ngươi, ta sẽ không thu nhận ngươi, nói cho cùng, thì ta cũng chỉ là người phàm.
- Thế nhưng viện trưởng vẫn cho ba huynh đệ chúng ta một cơ hội, vậy sao phải nói câu oán hận.
- Không oán hận thì sao lần này lại biểu hiện ưu tú như vậy, chẳng lẽ ngươi không phải đang chứng minh, lựa chọn của lúc trước lão phu ngu xuẩn biết bao nhiêu à!
Dương Thương nghe vậy không khỏi bật cười nói. Dương Nhược Huyên cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Phàm.
- Trò trẻ con như vậy, viện trưởng nghĩ ta sẽ làm sao?
Diệp Phảm nghe vậy không khỏi lộ ra nụ cười khổ, biểu tình có chút bất đắc dĩ, nhưng lại khiến Dương Thương càng thêm tán thưởng, bộ dạng của hắn không phải giả bộ, đúng là Diệp Phàm không phải vì cái này mà thể hiện mình.
Trò trẻ con…Một thiếu niên mười tám tuổi lại nói ra mấy câu này, nhưng đúng là nhìn Diệp Phàm có vẻ trưởng thành hơn tuổi này nhiều.
- Nhưng lần này ta biểu hiện ra đúng thực lực của bản thân, thật sự có mục tiêu riêng, mục tiêu này khá lớn, ta muốn đưa Thiên Phủ đến giành đệ nhất của Tứ Phủ rồi nói sau.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Ha, tiểu tử này tự tin thật, ngươi có thể nói ra trước, để ta xem là điều kiện gì, không thì chúng ta có thể giao dịch một chút.
Dương Thương nghe xong thì vô cùng hứng thú, cũng ra hiệu cho Dương Nhược Huyên ngồi xuống